Editor: Liêu
Beta: An Hiên
Tiết trời hôm nay vẫn rất đẹp, bầu trời quang đãng, những đám mây trắng mềm mại lửng lơ trên nền trời xanh thẳm, làn gió dịu dàng thổi qua khiến hoa anh đào rơi lả tả.
Lúc Tô Đàm đến quán cà phê thì chị chủ đang tưới cây sau vườn, cô ấy khẽ hát, nhìn qua có vẻ tâm trạng không tồi. Thấy Tô Đàm, chị chủ cất tiếng chào:
"Đàm Đàm, sao lại tới rồi? Nhìn sắc mặt kém như vậy, không nghỉ ngơi thêm mấy ngày à?"
Tô Đàm trả lời:
"Không sao đâu ạ, chỉ cảm nhẹ chút thôi chị." Giọng cô còn hơi khàn nhưng cơ thể đã không có gì đáng ngại. Bây giờ tuổi trẻ thể chất tốt, ngẫu nhiên bị bệnh cũng có thể nhanh chóng hồi phục.
Chị chủ nói:
"Thật không? Vậy hôm nay em cũng đừng để mệt quá, tùy ý giúp đỡ là được."
Tô Đàm đồng ý.
Quán cà phê khách khứa tới tới lui lui, có lẽ là vì vấn đề giá cả mà cho dù quán ở gần trường đại học nhưng lại không có nhiều sinh viên tới, ngược lại hầu hết đều là người đã đi làm hoặc giảng viên trong trường. Bởi vậy cũng không ồn ào náo nhiệt mà lại khá thanh tịnh.
Tô Đàm vốn tưởng rằng hôm nay sẽ không có ai mang hoa hồng tới nữa, không ngờ rằng lúc sắp tan ca cô lại gặp được người đàn ông anh tuấn với làn da tái nhợt một lần nữa.
Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, trong lòng là bó hoa hồng diễm lệ, vẻ mặt anh ta hơi buồn bã, anh ta chậm rãi bước vào quán cà phê, gọi một tiếng: Nhu Nhu.
Tô Đàm biết chị chủ tên Tần Nhu, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy có người gọi chị chủ thân mật như vậy.
Tần Nhu lười biếng ngồi trên ghế, nghe tiếng gọi cũng không ngẩng đầu, cho đến tận khi người nọ đi thẳng tới trước mặt thì cô ấy mới không mặn không nhạt hỏi một câu: Có chuyện gì?
Người đàn ông khom lưng, đặt hoa hồng xuống bên cạnh Tần Nhu, anh ta nói:
"Anh đưa hoa hồng tới thay cho anh trai anh."
Tần Nhu lạnh lùng: Để đó đi.
Trong mắt người đàn ông để lộ sự buồn bã, hình như anh ta là con lai, tuy rằng tóc màu đen, vóc dáng cũng thiên hướng người phương Đông nhưng đôi mắt anh ta lại nhuốm màu xanh biếc tuyệt đẹp, như màu sắc của mã não đắt tiền.
Bởi vì làn da tái nhợt và gương mặt hơi tây của người đàn ông, Tô Đàm cảm thấy người trước mặt mình hơi giống Dracula trong truyền thuyết. Cô biết đây là chuyện riêng của chị chủ nên cũng không định nhìn lâu, nhanh chóng đi tới cửa, chuẩn bị rời đi.
Nào biết cô mới đẩy cửa ra, chợt nghe tiếng hét của chị chủ, cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông đang đè vai Tần Nhu, cúi đầu định hôn cô ấy.
Tô Đàm thấy thế thì căng thẳng, cô vội chạy vào, lớn tiếng với người đàn ông kia: Anh làm gì vậy?
Người đàn ông không vì Tô Đàm mà dừng hành động lại, anh ta đã dán môi mình lên đôi môi tái nhợt của Tần Nhu. Tô Đàm nhanh tay lấy bình xịt cay phòng kẻ xấu từ trong balo ra, phun loạn lên mặt người đàn ông.
Á! Bị trúng không chỉ có người đàn ông mà còn có cả Tần Nhu, cô ấy hét thảm thiết:
"Tô Đàm! Đây là cái gì vậy?"
Tô Đàm:
"Bình xịt cay đề phòng kẻ xấu ạ."
Tần Nhu và người đàn ông lệ rơi đầy mặt, cô ấy kêu lên: Á, mắt đau quá!
Tô Đàm hơi xấu hổ, vội đưa chị chủ vào WC để rửa sạch mắt.
Sau khi rửa xong, đôi mắt của chị chủ tuy không còn đau nữa nhưng lớp trang điểm trên mặt lại bay mất một nửa, tâm trạng Tần Nhu khá phức tạp: Cảm ơn em, Tô Đàm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!