Chương 28: Người Chết

Editor: Liêu

Beta: An Hiên

Từ gà nấu ớt đến cá hầm ớt, Tô Đàm đã lẩm bẩm toàn bộ tên món ăn mình muốn ăn. Lục Nhẫn Đông vội vàng mua bát cháo nóng hổi, trở lại bệnh viện đã thấy cô ngủ rồi.

Vẫn còn nóng.

Đường Tiếu sờ trán cô, dở khóc dở cười:

"Chẳng lẽ nãy giờ đều toàn nói mê sảng?" Cũng làm khó Tô Đàm nghiêm túc nói lâu như vậy, còn đáng thương ngồi miêu tả những món đó ngon đến mức nào.

Hẳn là vậy.

Lục Nhẫn Đông dịu dàng nói:

"Không sao, đợi lát nữa cô ấy tỉnh rồi hâm lại cháo cũng được."

Đường Tiếu hỏi:

"Anh Lục, anh có bận không? Nếu bận thì đi trước đi, có tôi ở đây là được rồi."

Anh lắc đầu:

"Không sao, tôi và cô cùng trông cô ấy."

Lục Nhẫn Đông ngồi xuống không bao lâu thì di động vang lên, anh nhìn dãy số, nhíu mày lại rồi nhỏ giọng nói:

"Ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Đường Tiếu vâng một tiếng.

Không biết người bên kia điện thoại nói gì với anh, Lục Nhẫn Đông nhận cuộc điện thoại này xong, lúc trở lại cả người nặng nề hẳn.

Môi anh mím thành một đường vòng cung căng chặt, tay nắm di động vì dùng quá sức mà thậm chí có thể thấy cả gân xanh nổi lên, hiển nhiên là đang cố gắng đè nén cảm xúc.

Xin lỗi. Lục Nhẫn Đông trầm mặc một lát mới lên tiếng: Đơn vị tôi có việc…

Đường Tiếu hơi kinh ngạc, vừa rồi Lục Nhẫn Đông còn bảo muốn ở lại đây, không nghĩ rằng mới mấy phút đã thay đổi ý định, cô nàng nói:

"Không sao, anh đi đi, có tôi ở đây là được."

Lục Nhẫn Đông gật đầu, lại liếc nhìn Tô Đàm một cái thật lâu, sau đó mới cầm lấy áo khoác rồi đẩy cửa ra ngoài.

Đường Tiếu chống cằm, nhìn bóng lưng của Lục Nhẫn Đông, trên mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.

Ngày hôm qua Tô Đàm sốt cả đêm, hầu như không ngủ được chút nào. Một bình truyền dịch hạ sốt này vừa truyền xong thì cơ thể mệt mỏi cũng không chịu được nữa mà ngủ thiếp đi từ giữa trưa đến tận chiều muộn.

Lúc tỉnh lại lần nữa thì đầu óc cô đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng mà cả người vẫn uể oải mềm như bông vậy. Cô mở to mắt, thấy Đường Tiếu ngồi ở mép giường chơi di động, thở hổn hển một lát rồi mới có sức gọi: Tiếu Tiếu…

Đường Tiếu thấy Tô Đàm tỉnh thì nhanh chóng đi tới:

"Đàm Đàm, cậu tỉnh rồi, uống ngụm nước trước nhé?"

Tô Đàm gật đầu, để Đường Tiếu duỗi tay đỡ mình dậy. Không biết vì bệnh hay đói, toàn thân cô không còn một chút sức lực, cổ họng cũng sưng lên, nuốt nước bọt cực kỳ khó khăn.

Người sốt nặng nhìn thứ gì cũng như cách một tấm vải, đầu óc giống máy tính hỏng, người khác nói gì cũng không thể hiểu được.

Nước chảy qua thấm lên cổ họng khô khát, cuối cùng Tô Đàm mới thấy mình đỡ một chút, cô ho khan hai tiếng, hỏi: Tớ ngủ bao lâu rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!