Editor: Liêu
Beta: An Hiên
Sau khi gọi món xong, phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên.
Lục Nhẫn Đông mở miệng:
"Bò bít tết ở đây không tệ, chất lượng thịt rất tốt, cô thử xem?" Anh nói xong thì thuần thục cắt đĩa bít tết thành những miếng to nhỏ vừa vặn. Bò bít tết chiên vô cùng mềm, sau khi cắt ra có thể thấy thớ thịt non mịn và những đường vân xinh xắn.
Một lát sau, Tô Đàm không kịp từ chối thì trước mặt đã có mấy miếng thịt bò. Do dự một chút, Tô Đàm đút một miếng vào miệng, đầu lưỡi cảm nhận được hương thịt bò nồng nàn, quả nhục đậu khấu rất non, hơi dai nhưng lại không khó nhai.
Hàm răng có thể nghiền nát miếng thịt dễ dàng, nước thịt chảy ngập cả khoang miệng, thực sự là mỹ vị.
Ngon quá. Tô Đàm tán thưởng.
"Chú út, chú út, cháu cũng muốn." Lục Nghiên Kiều vươn tới, cũng muốn xiên một miếng.
Nào biết Lục Nhẫn Đông lại lạnh nhạt từ chối Lục Nghiên Kiều:
"Không có đâu, cháu tự cắt đi."
Lần thứ hai Lục Nghiên Kiều cảm thấy sự đãi ngộ khác biệt, cô ấy nghĩ thầm, có khi địa vị của mình trong lòng Lục Nhẫn Đông còn không bằng Khoai Tây...
Tô Đàm nhìn Lục Nhẫn Đông, nhẹ giọng nói: Cảm ơn anh Lục.
Lục Nhẫn Đông cũng cười:
"Cần gì phải khách sáo với tôi như vậy, khi nào nấu cơm cũng cho tôi thử là được rồi."
Từ bé đến giờ, vấn đề ăn cơm của Tô Đàm gần như được giải quyết ở căn tin trường học, chỉ thỉnh thoảng có buổi liên hoan của học sinh thì mới ra ngoài ăn.
Cô chưa từng ăn cơm Tây, cũng không biết sử dụng dao nĩa, vì vậy lúc gọi món ăn cô đã gọi những món tương đối dễ xử lý, không chọn món tủ của nhà hàng này.
Hành động của Lục Nhẫn Đông đã giải quyết nỗi xấu hổ của Tô Đàm, lại kéo gần khoảng cách giữa hai người, anh là người thông minh, mà từ trước đến nay ở chung với người thông minh vẫn luôn vô cùng thoải mái.
Tô Đàm cụp mắt, không nghĩ nhiều nữa, tập trung hưởng thụ bữa ăn ngon.
Khoai Tây nằm bên cạnh vẫn luôn chảy nước dãi cũng nhận được một phần xương hầm, gặm đến mức nước bọt rơi tí tách, vui sướng cực độ.
Mặt trời từ từ khuất sau đường chân trời, bóng đêm phủ xuống. Ngoài cửa kính, cả thành phố bắt đầu lên đèn, trên bầu trời là những vì sao lấp lánh tô điểm cho ánh trăng sáng ngời.
Có Lục Nghiên Kiều lảm nhảm khiến không khí trong phòng bao cũng không tẻ nhạt, trên khuôn mặt Tô Đàm cũng xuất hiện ý cười, có đôi khi cô không hiểu cô nàng Lục Nghiên Kiều này đào đâu ra nhiều mẩu chuyện ngắn thú vị đến thế.
Cơm nước no say, Lục Nhẫn Đông đề nghị đi lên sân thượng một lúc.
Lục Nghiên Kiều vỗ cái bụng tròn vo:
"Được, đi nào, đỡ em đứng dậy..."
Tô Đàm nắm tay cô ấy, cười hỏi:
"Sao lại ăn no vậy chứ?"
Lục Nghiên Kiều đáng thương tố cáo:
"Bởi vì bình thường chú út toàn ép em ăn chay."
Lục Nhẫn Đông tuyệt tình:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!