Editor: Liêu
Beta: An Hiên
Đêm hôm đó, Tô Đàm gặp ác mộng.
Cô mơ thấy mình đang đứng trước ngõ nhỏ cũ nát. Con ngõ này vô cùng quen thuộc đối với cô, đây là nơi cô sống hồi nhỏ. Mái hiên lụp xụp, bờ tường loang lổ, còn có mặt đất với lớp bùn nhầy nhụa bẩn thỉu. Tô Đàm men theo ngõ nhỏ đi vào, cô ngửi thấy có mùi kỳ lạ, giống mùi rác rưởi hư thối, mùi tanh tưởi đậm đặc đó khiến người ta buồn nôn.
Ở trong mơ, Tô Đàm thấy mình móc chìa khóa từ trong túi, cánh cửa gỗ cũ kĩ bị cô dùng sức đẩy ra, Tô Đàm thấy được hình ảnh vẫn luôn ăn sâu vào máu thịt cô, chưa bao giờ phai nhạt đi được. Người bà thương yêu của cô đang nằm dưới sàn, trên người bà đầy giòi bọ và chuột lúc nhúc, thi thể đã thối rữa hoàn toàn, thậm chí không còn thấy rõ hình dáng.
Hình ảnh kết thúc ở đây, Tô Đàm run bần bật, tỉnh dậy từ ác mộng.
Trần phòng ngủ màu trắng khiến tâm trạng cô bình tĩnh lại, Tô Đàm thở dài, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Buổi sáng tốt lành." Tô Đàm tự nói với mình.
Rời giường, rửa mặt rồi ăn sáng. Buổi sáng Tô Đàm viết luận văn ở thư viện, buổi chiều đến quán cà phê làm thêm. Đến chừng 5 giờ, Lục Nhẫn Đông gọi điện cho Tô Đàm hỏi có thời gian ăn cơm cùng nhau không, bây giờ anh đang ở trường.
Tô Đàm nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, vậy nên đồng ý lời mời của Lục Nhẫn Đông.
Chị chủ xinh đẹp thấy Tô Đàm nghe máy, khẽ hỏi: "Tô Đàm, em không thoải mái ở đâu à? Sao sắc mặt kém vậy?"
Tô Đàm lắc đầu: "Em không sao, chắc tại hôm qua không ngủ đủ."
Chị chủ xinh đẹp chống cằm, tùy ý nói: "Hầy... Nếu không thoải mái thì cứ gọi điện xin chị mà nghỉ nhé."
Tô Đàm nói cảm ơn, sau đó cô thay đồng phục nhân viên ra, trở về trường học.
Lục Nhẫn Đông ngồi trong căn tin chờ cô. Chân anh dài mà lại ngồi trên chiếc ghế nhỏ bé khiến đôi chân dài co lại mất tự nhiên, nhìn qua có vẻ vô cùng uất ức.
Lục Nhẫn Đông nghe thấy tiếng bước chân của Tô Đàm cũng không ngẩng đầu, nói một câu ẩn ý: "Hôm nay là thứ tư đấy."
Tô Đàm không hiểu: "Thứ tư?"
Lục Nhẫn Đông: "Bánh rán hành đâu? Không phải cô nói thứ tư có à?"
Tô Đàm bất đắc dĩ: "Nghỉ lễ thì không có..."
Lục Nhẫn Đông: "Thì ra là vậy." Nhìn vẻ mặt của anh hình như là bị đả kích rất lớn.
Tô Đàm đành phải an ủi: "Chờ đến lúc khai giảng tôi lại mua cho anh, được không?"
Lúc này Lục Nhẫn Đông mới chấp nhận.
Hôm nay Lục Nhẫn Đông tới trường học chủ yếu là để xác nhận lại chuyện tối hôm qua. Tô Đàm cũng tương đối để ý chuyện này, cô nhanh chóng hỏi Lục Nhẫn Đông chuyện này là thế nào.
Lục Nhẫn Đông kể: "Tôi vừa đến phòng an ninh một chuyến, sau khi các cô nghỉ thì trường học đã tắt hầu hết camera trong trường, vì thế không thể xem camera để biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì được."
Tô Đàm nhíu mày: "Nếu người đó không làm gì, vậy tại sao lại muốn đuổi theo tôi..."
Ngón tay Lục Nhẫn Đông gõ gõ trên bàn, đôi mắt cụp xuống, hình như đang nhớ lại cái gì đó, anh lên tiếng: "Chỗ mà cô nói thực sự đã có người từng đến nhưng lại không có vết máu, cũng không có dấu vết xô xát, cho dù có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn đó cũng không phải là hiện trường đầu tiên."
Tô Đàm mím môi: "Vậy đó chỉ là ảo giác của tôi?"
Lục Nhẫn Đông từ chối cho ý kiến: "Nhưng mà người đó thực sự cõng một cái túi nặng trên lưng, vùng đất sau núi rất xốp, hôm nay tôi tìm thấy dấu chân ở đó."
Tô Đàm hỏi: "Vậy rốt cuộc có người chết hay không?"
Lục Nhẫn Đông đáp: "Nếu không thể xác định được đáp án chính xác, vậy chỉ có thể tính đến trường hợp xấu nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!