Chương 20: Mặt Trời

Editor: Bạch Vân

Beta: An Hiên

Sô cô la nóng làm ấm cơ thể đang lạnh buốt vì sợ hãi của cô, Lục Nhẫn Đông đứng phía trước Tô Đàm, chắn cho cô từng đợt gió lạnh.

Một lúc lâu sau Tô Đàm cuối cùng mới trở lại bình thường, sắc mặt đã khôi phục chút hồng hào.

Lục Nhẫn Đông nhìn chằm chằm Tô Đàm từ trên xuống dưới, theo góc nhìn của anh, Tô Đàm cuộn tròn cơ thể trông vô cùng nhỏ nhắn và yếu ớt, bờ vai của cô co lại, đôi môi màu hồng nhạt mím chặt, trên chóp mũi còn vương chút mồ hôi óng ánh.

Tô Đàm chú ý đến ánh mắt của Lục Nhẫn Đông, cô ngẩng đầu, trong mắt cô dường như thấp thoáng chút nước.

Mắt Lục Nhẫn Đông trở nên sâu thẳm, anh cúi đầu gọi: Tô Đàm.

Tô Đàm mờ mịt không hiểu, dường như cô không biết tại sao Lục Nhẫn Đông lại gọi cô với giọng điệu nghiêm túc như vậy.

Tuy nhiên, Lục Nhẫn Đông không nói với Tô Đàm vì sao, anh chỉ đảo mắt, giọng dịu lại, khẽ hỏi: Cô còn lạnh không?

Không lạnh nữa.

Tô Đàm trả lời.

Cảnh sát tới rất nhanh, vị cấp cao dường như biết Lục Nhẫn Đông, nhìn thấy anh đứng bên cạnh Tô Đàm thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, thái độ đầy kính trọng gọi một tiếng: Anh Lục.

Lục Nhẫn Đông gật đầu chào lại.

Tô Đàm báo lại với cảnh sát tình huống vừa rồi một lần nữa.

Người cảnh sát lớn tuổi nói:

"Để chúng tôi qua xem thế nào. Cô Tô chờ ở đây được không?"

Tô Đàm ngập ngừng mở miệng:

"Tôi đi cùng các anh cũng được, tôi không xác định được có phải mình nhìn nhầm không."

Người cảnh sát lớn tuổi nhìn Lục Nhẫn Đông như thăm dò, dường như muốn hỏi ý kiến của anh nhưng Lục Nhẫn Đông chỉ thản nhiên nói một câu: Nghe theo cô ấy đi.

Vì vậy bốn người đi theo hướng con đường nhỏ Tô Đàm vừa chạy ra.

Lúc này, sắc trời đã tối, ánh sáng từ các tòa nhà đều tắt, cho dù là các tầng lớp học hay thư viện đều tối om. Ánh đèn đường lờ mờ, cố lắm thì người ta chỉ có thể nhìn rõ được con đường trước mặt.

Lục Nhẫn Đông đứng bên phải Tô Đàm, hai người sóng vai đi, anh hỏi:

"Tô Đàm, cô có sợ không?"

Tô Đàm lắc đầu:

"Bên cạnh có người thì sẽ không sợ."

Bốn người đã nhanh chóng đến chỗ Tô Đàm nghe được tiếng động kỳ lạ, nhưng nhìn vào trong rừng thì chỉ thấy rừng cây rậm rạp và yên tĩnh, hoàn toàn không thấy bất kỳ người nào khả nghi.

"Có phải là chỗ này không? Cô Tô?" Cảnh sát rọi đèn pin một vòng xung quanh, cũng không phát hiện vật gì khả nghi, anh ta mở miệng hỏi.

Tô Đàm do dự gật đầu, lúc ấy trời hơi tối, cô không nhớ quá rõ vị trí nghe được âm thanh lạ nhưng nó nằm ở khu vực này.

"Người kia mang hung khí gì?"

Cảnh sát lại hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!