Chương 2: Đọc Sách

Ngày hôm sau Tô Đàm đến rất đúng giờ.

Khi cô tới, Lục Nhẫn Đông đang tức giận gọi điện thoại ở trong phòng bệnh, nhìn thấy Tô Đàm bước vào liền gật đầu với cô.

"Con và cô ta không thể tiếp tục, mẹ có hiểu là không có khả năng không hả?" Lục Nhẫn Đông nhíu mày, toàn thân đều tỏa ra áp suất thấp: "Những lời này con sẽ không nói lần nữa đâu."

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, tâm trạng Lục Nhẫn Đông còn tệ hơn, anh nói: "Cô ta đang ở bên cạnh mẹ? Đừng để cô ta nói chuyện."

Tuy nhiên lời của Lục Nhẫn Đông chỉ mới nói được một nửa thì ngay cả Tô Đàm đang đứng cách xa anh cũng có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở vang lên trong điện thoại: "Lục Nhẫn Đông! Đừng chia tay em!!"

"Bộp" một cái, Lục Nhẫn Đông trực tiếp ném điện thoại đi.

Tô Đàm nhìn chiếc điện thoại nằm trên sàn nhà, hơi không nỡ.

Lục Nhẫn Đông lên tiếng: "Ngồi đi."

Tô Đàm ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sắc mặt Lục Nhẫn Đông không chút thay đổi đưa cuốn sách đã đọc hơn một nửa ngày hôm qua cho Tô Đàm, khẽ bảo: "Tiếp tục."

Tô Đàm nhận lấy, lật đến vị trí đánh dấu rồi tiếp tục đọc.

Lục Nhẫn Đông nghe được giọng của Tô Đàm, tâm trạng vốn đang xấu rốt cuộc cũng được xoa dịu, anh im lặng lắng nghe khiến cho bầu không khí trong phòng bệnh vô cùng hài hòa.

Tô Đàm đọc hết một chương, đang chuẩn bị tiếp tục thì chợt nghe giọng Lục Nhẫn Đông vang lên: "Chúng ta nói chuyện phiếm đi."

Tô Đàm hơi khó xử, nhưng lại ngại Lục Nhẫn Đông là ông chủ trả tiền cho mình, yêu cầu nói chuyện phiếm này hình như cũng không có gì quá đáng.

Lục Nhẫn Đông hỏi: "Cô học ở đại học A sao? Chuyên ngành gì?"

Tô Đàm trả lời: "Tôi học kinh tế tài chính..."

Lục Nhẫn Đông: "Tôi nhớ không nhầm thì chuyên ngành kinh tế tài chính của trường học cô rất nổi tiếng trong giới, cô có dự định học nghiên cứu sinh không?"

Tô Đàm mỉm cười: "Vâng, tôi dự định thi." Chẳng qua là khi học nghiên cứu sinh còn phải tìm một vài việc vặt để làm thêm.

Ánh mắt Lục Nhẫn Đông quét một vòng trên người Tô Đàm rồi nói: "Đúng là những đứa trẻ thích học vẫn đáng yêu hơn."

Tô Đàm chỉ cười, cũng không trả lời.

Lục Nhẫn Đông hỏi: "Ngày hôm đó cô có bị dọa không?"

Tô Đàm mím môi: "Cũng bình thường."

Lục Nhẫn Đông thấy Tô Đàm hơi mất tự nhiên nên cũng không làm cô khó xử, anh kết thúc chủ đề câu chuyện và yêu cầu Tô Đàm tiếp tục đọc sách.

Lông mi Tô Đàm rủ xuống, bắt đầu đọc từng chữ trong cuốn sách trên tay.

Lục Nhẫn Đông từ từ nhắm mắt, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng đọc sách khe khẽ của Tô Đàm.

Ban đầu, Tô Đàm cho rằng sẽ hơi khó khăn khi ở chung với Lục Nhẫn Đông, nhưng trên thực tế người đàn ông này lại vô cùng trầm tĩnh, anh thấy Tô Đàm không muốn nói chuyện thì không hỏi thêm gì, cũng cách Tô Đàm một khoảng khá thoải mái.

Bình thường chương trình học của Tô Đàm toàn vào buổi sáng, hơn nữa đều tập trung vào mấy ngày trước. Nên từ khi cô đồng ý nhận công việc này thì bắt đầu hàng ngày chạy vào bệnh viện.

Bạn cùng phòng của Tô Đàm không thấy cô đi thư viện còn tò mò hỏi một câu: "Tô Đàm, mấy ngày nay cậu bận rộn gì thế?"

Tô Đàm trả lời: "Đang nhận một công việc."

Bạn cùng phòng hỏi: "Cậu lại đi làm part

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!