Editor: Bạch Vân
Beta: An Hiên
Tô Đàm định ra ngoài, đi đến cửa phòng khách, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện đôi giày của mình đặt ngay cửa đã biến mất.
Lúc đầu cô tưởng rằng cô để giày chỗ khác, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy, vẻ mặt cô tràn ngập nghi ngờ.
Lục Nhẫn Đông đi tới thấy Tô Đàm đang tìm gì đó, nhưng dường như đã đoán ra được cảnh này, anh lộ vẻ bất đắc dĩ, khẽ lên tiếng: Khoai Tây…
Tô Đàm không hiểu: Khoai Tây?
Lục Nhẫn Đông:
"Xin lỗi, Khoai Tây có thói quen xấu, nếu gặp được người nó thích thì sẽ giấu giày của người ta đi."
Tô Đàm dở khóc dở cười:
"Tại sao lại giấu giày?"
Lục Nhẫn Đông nháy mắt, nở nụ cười:
"Không phải nhờ giày tìm được cô bé lọ lem bỏ trốn sao?"
Anh lại gọi thêm vài tiếng Khoai Tây, Tô Đàm mới nghe được tiếng lạch cạch vang lên trong phòng khách, cô thấy con chó lớn lông vàng Khoai Tây đang hưng phấn chạy tới, ngồi xuống tại cửa ra vào, lè lưỡi nhìn Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm.
Lục Nhẫn Đông vỗ vỗ lên cái đầu to của nó:
"Giày đâu? Cô ấy phải đi rồi."
Mắt Khoai Tây đúng chuẩn mắt hai mí, lúc này đang rủ xuống một nửa, thậm chí Tô Đàm có thể nhìn thấy sự tủi thân của nó, cặp mắt đen nhánh tội nghiệp nhìn Tô Đàm, miệng kêu ẳng ẳng vài tiếng, ý như là chị ơi đừng đi.
Lục Nhẫn Đông:
"Không được làm nũng, mau trả lại giày cho cô ấy."
Khoai Tây nghe vậy thì chạy đến bên cạnh Tô Đàm, dùng đầu cọ cọ vào chân cô, vừa làm nũng vừa giả vờ không nghe Lục Nhẫn Đông nói.
Tô Đàm nhìn dáng vẻ của nó, trong lòng đã mềm đi kha khá, cho dù là mèo hay chó, đó cũng là quà tặng mà ông trời ban cho con người. Cô thật sự muốn ôm đầu con chó lớn đang làm nũng này mà xoa nắn vài cái.
Thấy Khoai Tây đứng yên, Tô Đàm cũng không nói gì, vẻ bất đắc dĩ trong mắt Lục Nhẫn Đông càng sâu thêm, anh nhìn ra được Tô Đàm rất yêu thích động vật nhỏ, cô không thể nào nổi giận được khi Khoai Tây nịnh nọt.
Lục Nhẫn Đông:
"Lục Nghiên Kiều, tìm trong góc phòng ở ban công tầng hai xem."
Lục Nghiên Kiều thật sự không thích chó nên lúc này đang đứng phía xa nhìn, nghe Lục Nhẫn Đông nói thì lập tức chạy lên tầng hai.
Tô Đàm vuốt bộ lông bóng mượt mềm mại của Khoai Tây, tò mò hỏi:
"Khoai Tây thường giấu giày của người ta à?"
"Không, nó rất ít khi làm vậy."
Lục Nhẫn Đông giải thích,
"Trừ khi đó là người nó thích."
Được chó yêu thích, Tô Đàm cũng khá vui vẻ, cô cong môi, thấp giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!