Chương 37: (Vô Đề)

Về đến nhà, tôi ngồi trên giường, cứ xoắn xuýt chẳng biết có nên nói cho Lục Kha Tri biết chuyện Tôi như hạt bụi là Vương Tranh không.

Vốn dĩ tôi muốn nói ra ngay, nhưng lại sợ nói xong thì thể nào cũng nhắc tới quá khứ, sau đó hai bên sẽ thổ lộ nỗi lòng với nhau rồi tái hợp luôn, vậy kế hoạch giúp tỏ tình thành công của tôi… Phải làm sao đây, tôi đã nhờ Chu Trú mua đồ ở Trung Quốc gửi qua, chẳng lẽ đồ còn chưa tới mà đã ù ù cạc cạc ở bên nhau ư?

Một đứa luôn coi trọng nghi thức ở một vài phương diện như tôi không thể để chuyện này xảy ra được.

Thế nên cuối cùng tôi quyết định sẽ nói thật toàn bộ vào ngày sinh nhật mình, cũng không lâu lắm, chính là cuối tuần này.

Hơn nữa, tôi còn lo lắng một việc, tôi đã nói không so đo nữa, nhưng lỡ đâu Lục Kha Tri giận quá rồi nhắn tin mắng mỏ anh ta thì sao, không phải sẽ biến chúng tôi thành kẻ hèn hạ à.

Tên đó cũng hèn hạ, nhưng với tư cách là những chú chim dẫn đầu xu hướng của thời đại mới, chúng tôi không thể giống đối phương được. Đây là lời răn dạy nổi tiếng của thầy giáo Tiểu Trì, các bạn nên ghi chú lại, sau này sẽ kiểm tra đấy.

Nghĩ thông suốt rồi, tôi bèn gửi tin nhắn gọi Lục Kha Tri qua lấy đặc sản của hắn.

Hắn nhanh chóng xuất hiện, trong tay còn cầm một hộp sữa chua, nói là khẩu phần ăn ngày hôm nay.

Ơ sao Lục Kha Tri biết tôi vừa uống hết sữa chua của mình nhỉ? Người có thành tích tốt đúng là khác biệt, đến cả cái này cũng nhớ rõ.

Tôi nhận hộp sữa chua, sau đó đưa quà cho Lục Kha Tri, biểu cảm của hắn giống y như tôi tưởng tượng trước đó, trông hơi ghét bỏ nhưng lại thành thật lấy chìa khóa trong túi quần ra, cài lên móc khóa.

Lục Kha Tri lắc xâu chìa khóa, thở dài bảo:

"Trì Lê, anh cảm thấy mắt thẩm mỹ của em có vấn đề, cái kiểu phối màu gì đây!"

Tôi lườm hắn:

"Thế hả? Vậy anh trả cho tôi đi." Nói xong còn làm bộ vươn tay ra.

Lục Kha Tri:

"Làm gì có chuyện tặng rồi còn muốn lấy lại. Để cảm ơn món quà của em, tối nay anh mời em đi ăn ở nhà hàng món Trung mới mở nhé, thấy sao?"

Tôi vội lắc đầu từ chối, hồi trưa vừa ăn món Trung béo béo cay cay xong, buổi tối không nên ăn nữa, rất dễ tăng cân, đã vậy chẳng biết có phải là do lâu rồi không ăn cay nên giờ cảm thấy hơi khó chịu trong bụng.

Lục Kha Tri xị mặt:

"Sao thế? Em muốn ăn kiêng thật hả, nói cho em biết, không có cửa đâu."

Không biết vì sao, giọng hắn nghe rất buồn cười, vốn dĩ tôi đang cầm cái ly trên bàn uống miếng nước, kết quả không kiềm được mà phụt một cái, phun sượt qua mặt Lục Kha Tri, khiến một vài giọt nước bắn trúng hắn.

Lục Kha Tri chà xát mặt bằng ống tay áo: Em điên hả?.

Tôi cười đến không ngậm miệng được: Xin lỗi, xin lỗi.

Chuyện này gợi cho tôi nhớ lại hồi trước.

Tôi là một người rất dễ bị chọc cười, thường được gọi là người dễ cười.

(Raw gốc là = điểm cười thấp = chỉ những người dễ cười, giống như có người kể chuyện khôi hài, nhiều người nghe chẳng thấy buồn cười chút nào nhưng có người lại cười lăn cười lộn.)

Mà một trong những thú vui lớn nhất của Lục Kha Tri là đánh cược với tôi, nếu lời hắn nói khiến tôi cười thì tôi phải đưa hắn một đồng tiền, ngược lại thì hắn đưa tiền cho tôi.

Tôi nghĩ mình có thể nhịn được nên lần nào cũng nhận lời thách đấu, chắc mọi người cũng đoán ra, tôi không thể khống chế cái tính cách dễ cười này, một khi đã chọc vào thì chỉ có thể ha ha ha thôi.

Có một lần, tôi vì muốn thắng Lục Kha Tri mà vứt hết mặt mũi cắn chặt môi nhằm ngăn mình bật cười. Nhưng tôi đã đánh giá thấp lực công kích của kẻ địch, tôi càng nhịn lại càng cắn chặt môi, cuối cùng nhịn hết nổi, thế là vừa cười nắc nẻ vừa phun ra chất lỏng pha trộn giữa nước miếng và máu.

Lục Kha Tri thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, hắn cảm thấy đầu óc tôi không ổn lắm, trên mặt tràn ngập vẻ thương hại đối với một tên mắc bệnh down, mở miệng nói: Kinh quá.

Nói thế nhưng Lục Kha Tri vẫn vội vàng lấy giấy lau miệng cho tôi. Về sau hắn không chịu chơi trò đó với tôi nữa, dù hắn luôn là người chiến thắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!