Chương 35: (Vô Đề)

Cuối tuần, tôi và Quý Đồng hẹn nhau đi xem một trận thi đấu bóng quần[1] ở thành phố kế bên.

[1]: Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng.

Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu. (vi. wikipedia. org)Thật ra, trước khi đến nước Y, tôi biết rất ít về bóng quần, nhờ tán dóc với dân địa phương mới hiểu môn thể thao này hơn, vì thế tranh thủ cuối tuần rảnh rỗi, tôi bèn kéo Quý Đồng đi xem thử.

Vốn dĩ tôi muốn rủ cả Lục Kha Tri, nhưng cuối tuần hắn phải làm thí nghiệm, đành ra vẻ đáng thương bảo tôi mua ít đặc sản cho mình.

Tôi nghe xong thì cười nắc nẻ, trả lời hắn, chỉ cách có ba mươi phút, muốn tôi mang đặc sản gì về cơ? Mang trái bóng về hả?

Lục Kha Tri vừa sờ cằm vừa nói cũng được.

Được cái búa ấy.

Thời tiết ở thành phố bên cạnh rất đẹp, hai đội thi đấu đều tới từ nước Y, tổng cộng có hai trận, mấy anh giai vận động viên trông vô cùng cường tráng và đẹp trai.

Môn thể thao này cực kỳ lạ lẫm với tôi, vì vậy tôi xem đến say sưa, nhưng Quý Đồng lại không hào hứng mấy, anh ta ngồi dựa vào ghế, thậm chí còn chẳng thèm nhìn xuống sân.

Tôi đẩy người Quý Đồng:

"Sao thế? Không phải trước đó anh còn nói rất hứng thú à?"

Anh ta cầm điện thoại, thở dài:

"Haizz, Chu Trú đã phớt lờ tôi được mười tám giờ mười sáu phút rồi."

Tôi bật cười, xém nữa phun cả nước miếng vào ông chú Địa Trung Hải ngồi phía trước: Tính kỹ quá vậy?

Quý Đồng lườm tôi, mở miệng nói:

"Tất nhiên cậu không hiểu rồi, cậu vừa há miệng là có người biết cậu muốn uống sữa hay ăn cơm liền, cậu chẳng có tư cách bình luận đâu."

Tôi gãi đầu, cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Nhưng đúng thế thật, ngoại trừ những lúc chúng tôi cãi nhau chiến tranh lạnh, thì trên cơ bản tôi muốn gọi hắn khi nào cũng được, chưa bao giờ mất liên lạc hơn mười tiếng cả.

Chỉ có một lần duy nhất, hồi đấy là do tôi ôn tập suốt hai đêm liền, thật sự mệt quá nên thi xong tôi không nói tiếng nào với Lục Kha Tri mà về thẳng nhà rồi ngủ nguyên ngày.

Hôm sau thức dậy mới phát hiện di động của mình nhận thông báo đến suýt cháy máy, trong đó có rất nhiều cuộc gọi, tin nhắn điện thoại và wechat của Lục Kha Tri, còn có tin nhắn của một số bạn học không thân lắm, chắc họ được hắn nhờ vả hỏi thử tình hình của tôi.

Tin mới nhất của Lục Kha Tri chỉ vỏn vẹn ba chữ đơn giản:[Bốc máy đi.]

Tôi hết hồn, vội vàng gọi điện thoại cho hắn.

Bên kia bắt máy ngay, Lục Kha Tri chưa kịp nói gì tôi đã tuôn một tràng xin lỗi bằng vận tốc ánh sáng, giải thích tại sao tôi không trả lời hắn.

Tôi nói xong một hồi lâu, Lục Kha Tri mới trả lời, giọng vừa khàn vừa yếu:

"Em xuống đây được không, anh đang đứng dưới lầu nhà em."

Tôi nghe vậy thì kinh ngạc, không thèm rửa mặt mà chạy xuống lầu luôn, đúng thật trông thấy Lục Kha Tri mặc quần áo màu đen đứng trong đình nhỏ bên cạnh tòa nhà.

Tôi vội chạy tới ôm hắn, hình như hôm đó là một ngày cuối thu đầu đông, hắn mặc đồ phong phanh, cũng không biết đứng đây bao lâu rồi, trên người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Tôi xin lỗi lần nữa, hắn ôm tôi, rồi sờ đầu tôi, mãi sau mới nói, hắn rất lo cho tôi, vì không biết tôi tức giận hay bị bệnh, vốn dĩ muốn lên lầu kiếm tôi, nhưng lại sợ cứ quan tâm thái quá như vậy sẽ khiến cha mẹ tôi nghi ngờ, nên sáng sớm đã tới đây chờ đợi, nếu trước buổi trưa hôm nay tôi vẫn không liên lạc với hắn, thì hắn sẽ lên tìm tôi.

Đó là lần đầu tôi cảm nhận được, hình như tôi rất quan trọng với Lục Kha Tri.

Sau đó tôi không bao giờ lặp lại chuyện này nữa, làm gì cũng báo trước với hắn một tiếng, tất nhiên là trừ lúc cãi nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!