Thật ra tôi chỉ buột miệng đề nghị đi siêu thị, chứ hồi cuối tuần tôi đã mua nhiều lắm rồi, cho nên cũng chẳng cần mua thêm gì, đơn giản là do muốn cúp học thôi.
Ngược lại Lục Kha Tri mua cả đống đồ, nào là giấy, nước uống,.. còn mua sữa chua gạo mà tôi thích uống nữa.
Lúc hắn lấy sữa chua, tôi đang lơ đãng nhìn đứa trẻ bi bô tập nói ở bên cạnh, đến khi tôi tỉnh táo lại thì phát hiện Lục Kha Tri đã gom gần sạch số sữa chua cất trong tủ lạnh lớn.
Tôi kinh ngạc:
"Anh là cướp vào làng à?"
Lục Kha Tri vẫn cắm đầu lấy hàng:
"Giờ đang bigsale mà, mười hai bình có ba bảng, dù gì em cũng thích uống, vậy anh cứ trữ nhiều một chút."
Tôi cạn lời:
"Anh coi tôi là heo có thể uống cả lố một ngày thật sao, mấy thứ này có hạn sử dụng đó."
Lục Kha Tri xoay người, chống một tay lên vai tôi:
"Không phải anh đang nuôi heo à? Qua một thời gian nữa anh sẽ bắt tay vào viết 《Sách hướng dẫn nuôi heo khoa học để nhanh chóng làm giàu 》, anh cảm thấy có thể nổi tiếng đó."
Nói xong hắn dừng một lát, rồi bày ra vẻ mặt sâu xa khó đoán, chém thêm một câu nữa:
"Em phải tin tưởng mình, uống hết số sữa chua này, chắc chắn em sẽ béo nhất."
Cõi lòng tôi hoàn toàn sụp đổ, nhìn đường nét mờ ảo của mình trên tấm kính trước mặt, tôi phát hiện hình như mình tròn trịa hơn trước rất nhiều.
Tôi trả sữa chua về tủ lạnh:
"Không uống, không uống nữa, tôi muốn ăn uống điều độ, tôi phải giảm cân."
Lục Kha Tri nghe vậy thì ngăn tôi ngay:
"Điều độ gì cơ? Lại là kiểu ăn uống điều độ đến nỗi ngất đi ấy hả?"
Tôi bụm mặt, má ơi, sao còn nhắc lại chuyện mất mặt như vậy chứ.
Tôi là người rất dễ tăng cân, dễ tăng cân mà còn thích ăn vặt.
Hồi trước, lúc chưa hẹn hò với Lục Kha Tri, tôi luôn phải kiềm chế bản thân, sau này yêu nhau rồi, ngoài việc mỗi tuần tự mua đồ ăn vặt cho mình theo định kỳ, tôi còn được Lục Kha Tri bồi bổ thêm, cuộc sống dần thoải mái hơn, khiến tôi tăng mười cân trong vòng nửa học kỳ.
Ban đầu tôi không hề nhận ra, nhưng có một ngày, khi nhìn tôi thay đồ, bạn cùng phòng ngập ngừng hỏi có phải tôi tăng cân không, lúc này tôi mới hoảng hốt phát hiên đúng là quần của tôi rất chật.
Thế là tôi lên kế hoạch giảm cân, xem trên mạng thấy cái gì mà Chế độ ăn kiêng Copenhagen [1], để tăng hiệu quả, tôi còn giảm một nửa đồ ăn hàng ngày xuống, các bạn thử đoán xem kết quả thế nào?
[1]: Chú thích hơi dài nên mình để ở dưới cùng nha.
Kết quả chính là do bốn ngày liền tôi ăn rất ít, dẫn đến lượng đường trong máu bị giảm quá mức, vì vậy vào ngày thứ năm, lúc cùng Lục Kha Tri đến thư viện cổ xưa trên núi để tự học, mới leo được nửa dốc núi thì dạ dày bỗng nhiên co rút, cả người nhanh chóng đổ mồ hôi, nháy mắt đã ngất xỉu, không biết trời trăng gì nữa.
Sau đó nghe Lục Kha Tri kể giây trước tôi còn đang bàn với hắn cuối tuần đi xem phim, giây sau đã ngã xuống đất, nếu hắn không phản ứng nhanh, có lẽ tôi đã lăn lông lốc xuống triền núi như cái bánh xe rồi.
Tôi vừa tỉnh lại trong bệnh viện trường thì thấy Lục Kha Tri nhíu chặt mày, mặt mày sa sầm ngồi trên mép giường, nhìn tôi chằm chằm, trông như muốn tẩn cho tôi một trận nhừ tử vậy, thấy tôi tỉnh lại, bèn mắng tôi sa sả, nếu lần sau hắn còn bắt được tôi nhịn ăn, sẽ đánh gãy tay tôi, để cả đời này tôi khỏi ăn cơm luôn.
Hằm hè một hồi xong, tự dưng Lục Kha Tri sụp vai xuống, mím môi lại, trông rất tủi thân, hắn cúi xuống ôm lấy tôi, sau đó hôn bẹp một cái lên mặt tôi, bảo tôi đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy, doạ hắn sợ chết khiếp.
Sau đó tôi không bao giờ ăn kiêng nữa, tôi đánh bay được mỡ thừa đều là nhờ Lục Kha tri kéo đi tập thể dục.
Nhớ lại quá khứ vừa mất mặt vừa đau khổ đó, tôi vội vàng lấy lại sữa chua vừa bỏ vào tủ lạnh ra:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!