Chương 18: (Vô Đề)

Tôi nhai ống hút, âm thầm đánh giá nhóm Lộ Dao đang ngồi ở đối diện.

Đúng rồi, hai nhóm chúng tôi đã ghép lại ăn cơm trưa chung.

Nói cụ thể hơn là, lúc Lộ Dao đang nói chuyện với tôi, bọn Vương Hướng Tiền đi tới, cậu ta không nhịn được khi nhìn thấy hai cô gái đi với Lộ Dao, bèn nói có lẽ là duyên số nên mới gặp được nhau, không bằng chúng ta ăn một bữa cơm với nhau đi.

Sau đó, chúng tôi ăn cơm chung.

Mặc dù tôi không thích cho lắm.

Mấy cô ấy chọn một nhà hàng Mexico để dùng bữa, chúng tôi chia ra ngồi kín hai bên bàn dài, chợt có cảm giác đang tham gia một hội nghị.

Tôi ngồi ở đầu bàn, đối diện là một thanh niên trắng trắng mềm mềm đeo kính gọng kim loại.

Lúc anh ta ngồi xuống, tôi cảm thấy rất quen mắt, dáng dấp rất giống một ngôi sao. Khi ăn cơm tôi cứ vắt óc suy nghĩ mãi, nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra anh ta chính là phiên bản trẻ tuổi có đeo kính của Takizawa HideakiTôi gõ tay xuống mặt bàn:

"Hey Takizawa Hideaki! Anh tên gì thế? Anh ta nghe tôi gọi thế thì xấu hổ cười, để lộ hai hàm răng trắng bóc đều đặn:"Tôi tên là Quy Đồng, còn cậu?Trì Lê.

"Quý Đồng cười híp mắt nhìn tôi:"Xin chào! Bạn học Trì.

"Tôi bị sặc trước hai từ"bạn học

"vô cùng trịnh trọng của anh ta. Từ khi tốt nghiệp cấp hai, đây là lần đầu có người nghiêm túc nói"xin chào bạn học" với tôi.

Tiếng ho sặc sụa của tôi thu hút sự chú ý của mọi người trên bàn, tôi vội vàng lắc tay bày tỏ mình vẫn ổn, rồi nhận lấy khăn giấy Quý Đồng đưa để lau miệng.

Lau xong, bỗng nhiên điện thoại tôi vang lên tiếng thông báo, tôi mở lên nhìn, thấy tin nhắn của Lục Kha Tri hiện lên trên màn hình khóa.

Hắn ngồi bên cạnh tôi mà, chẳng hiểu vì sao phải nhắn tin mà không nói trực tiếp luôn.

Tôi quay đầu nhìn hắn, vừa vặn hắn cũng đang quay đầu nhìn tôi, tay thì nắm chặt điện thoại.

Mở ra, chỉ thấy vỏn vẹn ba chữ: Em bị cảm?

Tôi trả lời:

"Không có, bị sặc thôi."

Nhắn xong vừa định nhét điện thoại vào túi, thì không ngờ hắn lại nhanh chóng nhắn tiếp.

"Em và tên đó nói chuyện vui vẻ đến mức nào mà lại bị sặc thế?"

Tôi nhíu mày, rõ ràng hắn mới là người trò chuyện rất vui vẻ với Sadako ngồi đối diện đấy.

Tôi giận dữ nhắn lại:

"Anh quản nhiều như vậy làm gì?" Rồi cất điện thoại tiếp tục nói chuyện với Quý Đồng.

Qua bữa cơm này, trừ gia cảnh của Quý Đồng thì về cơ bản tôi đã biết sơ sơ thông tin của đối phương, bao gồm cả chuyện anh ta là gay.

Tất nhiên chúng tôi cũng không trắng trợn thảo luận vấn đề đó, mà chỉ nói ẩn dụ về nó, sau đó chúng tôi ngầm trao đổi ánh mắt, rồi ăn ý lấy điện thoại thêm wechat của nhau.

Cái này gọi là gì?

Cái này gọi là gặp được đồng hương ở nơi đất khách xứ người.

Ăn cơm xong, bọn Từ Duyệt và Quý Đồng định dạo thêm một vòng nữa, nhưng do quần còn hơi ướt, khiến tôi thấy khó chịu nên xin rút lui trước.

Lục Kha Tri vừa nghe thấy thế, vốn đang bước đều chân ra ngoài thì bỗng khựng lại, nói với mọi người:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!