Sở Nghinh đi theo địa chỉ mà Lý Huệ Tử đưa, đến nơi mới biết đó là một quán bar hạng sang chỉ dành cho giới thượng lưu.
Cô đậu xe ở một bãi nhận gửi gần đó rồi mới đi qua chỗ cần vào, hít thở sâu một hơi, cô đi thằng vào cửa, nhưng nhân viên đứng trực lại ngăn cô lại.
- Xin lỗi tiểu thư, mời cô xuất trình thẻ hội viên, đây là quy định của chúng tôi.
Cũng may là vừa rồi Lý Huệ Tử đã đưa cho cô một cái thẻ, thì ra là để dùng cho việc này.
Sở Nghinh lấy thẻ trong túi áo ra rồi đưa cho anh ta kiểm tra.
Sau khi xác nhận đúng là thẻ hội viên nhưng vẫn hỏi thêm.
- Không biết tiểu thư đây là....!
Nếu không phải bị ép vào tình thế này thì có đánh chết cô cũng không bao giờ muốn tự nhận là vợ của Ân Viêm.
- Đại thiếu phu nhân của Ân gia.
Tôi đến tìm Ân Viêm.
Nhân viên kia nghe đến cái tên Ân Viêm thì sắc mặt liền biến đổi, cung kính cúi đầu xin lỗi rồi gọi một nhân viên khác đưa Sở Nghinh vào trong, đồng thời cũng gọi vào điện thoại nội bộ thông báo với phòng bao hạng nhất mà ông chủ của bọn họ đang tiếp đãi bạn bè.........!
Đang ngồi uống rượu mà Phong Dật còn phải nhận điện thoại dưới sảnh gọi lên thì cũng có chút mất hứng.
Anh ta miễn cưỡng nghe xem có chuyện gì, không ngờ là vừa nghe xong thì còn phấn kích hơn trước nữa, anh ta vỗ vỗ vào tay của Ân Viêm, trên môi treo một nụ cười gian mãnh.
- A Viêm, vợ cậu đến đấy.
Đúng là khiến người khác bất ngờ mà.
Động tác lắc ly rượu trong tay của Ân Viêm bất ngờ khựng lại ngay khi nghe Phong Dật thông báo chuyện này.
Đáy mắt cũng liền ánh lên một tia hứng thú và mong chờ, con thỏ này của hắn chắc là bị mẹ hắn gây khó dễ nên mới phải đến tận đây, nếu đã đến rồi thì hắn cũng nên chơi với cô một chút chứ.
Những gã đàn ông ngồi đó khi nghe Phong Dật nói liền hồ hỡi reo hò trong mấy động tác dâm tục với phụ nữ xung quanh.
- Ân tiên sinh, không ngờ lại bị vợ đến bắt về đấy.
- Mọi người đều biết vợ của anh ấy xinh đẹp hơn cả mấy đại minh tinh nữa, mỹ nhân lại tự tìm đến cửa không phải là anh em chúng ta có thêm đồ ngon sao?
Một tên trong đó hình như đã vui quá chén nên nhất thời không kiểm soát được lời mình vừa nói, khi nhận ra đã nói quá sai thì sắc mặt liền biến hóa trắng bệch, sợ hãi nhìn về phía Ân Viêm đang hướng ánh mắt đầy sát khí về mình.
- Ân tiên sinh, là tôi lỡ lời, xin anh đừng để ý.
Người đàn ông đó cảm giác mình đã thực sự chọc giận con thú hoang là Ân Viêm, hắn là một tên bạo chúa ở đây, có thể kết giao qua lại nhưng nếu làm phật ý của hắn thì hậu quả sẽ không thể tượng tưởng được.
Ân Viêm đặt cốc rượu trên tay xuống, chuyển sang cầm một con dao gọt trái cây trên bàn, từng cái nhấc tay đều vô cùng tao nhã nhưng lại có thể toát ra được nguy hiểm chết người, không nhanh không chậm mà cất tiếng hỏi.
- Thích dùng đồ của tôi sao?
Từng người một trong phòng bao mặt đã tái mét vì sợ hãi, nhất là người đàn ông xui xẻo kia.
Sau khi Ân Viêm hất nhẹ đầu một cái thì ngay lập tức đã có hai người bắt lấy người đàn ông kia ấn chặt xuống sàn trong tư thế quỳ gối, một người khác cưỡng ép anh ta mở miệng để kéo lưỡi anh ta ra.
Người đàn ông vẫn cố gắng vùng vẫy xin tha..... Còn những người khác sớm đã sợ đến mất mật rồi, bọn họ đều biết thủ đoạn của Ân Viêm, nếu ai dám đứng ra xin cho người kia thì hắn sẽ xử luôn cả hai người.
Nhưng điều mà bọn họ không ngờ tới chính là Ân Viêm trước giờ luôn coi phụ nữ bên cạnh là món hàng, một khi hắn đã dùng qua thì đều phóng khoáng tặng lại cho những người khác, nhưng lần này chỉ vừa trêu ghẹo phu nhân của hắn vài câu đã nhận kết cục không mấy tốt đẹp này rồi.
- Ân tiên sinh, xin anh tha cho tôi, tôi chỉ lỡ lời một chút thôi, xin anh tha cho tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!