Nhìn Mục Nhiễm đắc ý với tờ giấy phép trên tay mà biểu cảm của Ân Pháp ngoài sự bất lực ra cũng không biết nên thể hiện thêm điều gì nữa.
Anh không thể chối bỏ hiệu lực từ giấy phép mà cô đang cầm, nhưng cũng không thể để mặc cô cứ chạy lung tung trong khu lăng mộ này được.
- Thôi được, các cô có thể đi chung với chúng tôi, nhưng tôi có ba điều kiện.
Mục Nhiễm nghe Ân Pháp đồng ý cho mình đi cùng thì trong lòng cũng bắt đầu nhảy múa không ngừng rồi, không hề do dự mà gật đầu ngay.
Nhưng để tránh bị lộ lí do thực sự mình đến đây với cả đội ghi hình nên cô vẫn phải cố kìm chế cảm xúc thật của mình.
- Tôi đồng ý, anh nói điều kiện của anh đi.
Ân Pháp nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn Mục Nhiễm trước mặt mình, nói ra điều kiện đầu tiên.
- Thứ nhất, tất cả các vị phải nghe theo sự chỉ dẫn của tôi.
Trợ lý Thư Kỳ và những người khác đưa mắt nhìn nhau, nhưng sau khi nhận được tín hiệu từ Mục Nhiễm thì cũng không có thời gian mà do dự, gật đầu đồng ý ngay.
Thấy tất cả mọi người đều đã thống nhất ý kiến, Ân Pháp lại nói điều kiện tiếp theo.
- Thứ hai, tuyệt đối không được tự ý đụng chạm lung tung vào bất cứ thứ gì trong này.
Vừa nghe điều kiện thứ hai của Ân Pháp, biên kịch và người phụ trách quay phim giống như chột dạ mà vừa gãi đầu vừa gật đầu.
Như vậy coi như đã xong hai điều kiện, Ân Pháp nhìn sang Mục Nhiễm rồi nói ra điều kiện cuối cùng.
- Tiểu Nhiễm, cô phải theo sát phía sau tôi, không được tự ý đi lung tung.
Điều kiện này đối với Mục Nhiễm mà nói không phải một sự ràng buộc mà chính là điều cô vô cùng mong đợi nữa.
Cho nên đương nhiên sẽ gật đầu đồng ý ngay mà không hề có chút do dự, còn nở nụ cười rất đắc ý.
Trợ lý Đinh Hương sợ Mục Nhiễm quá phấn khích mà để lộ quan hệ của cô với Ân Pháp nên đã cẩn thận đến cạnh cô nhắc bên tai.
- Tiểu Nhiễm, em kìm chế lại một chút đi.
Mục Nhiễm còn nhìn theo Ân Pháp đang đi vòng qua chiếc quan tài gỗ, cười ngốc nghếch khi trả lời lại Đinh Hương.
- Em che giấu quá tốt rồi đấy chứ.
Đinh Hương vẫn nhìn theo ánh mắt của cô khi nhìn Ân Pháp, bĩu môi chế giễu.
- Em tự mình soi gương đi, nhìn đến hai mắt sắp rớt ra ngoài rồi, còn dám nói là che giấu kỹ nữa sao?
........!
Ân Viêm đưa Sở Nghinh đi làm cùng mình chắc chắn là tránh được sự thăm dò của Úc Hinh, nhưng cũng chỉ có hôm nay thôi, cô đang mang thai cần phải chú ý nghỉ ngơi kết hợp với hoạt động đi lại, cô ở đây với hắn cả ngày sẽ khó có điều kiện nằm nghỉ.
Hôm nay hắn nhất định sẽ xử lý gọn mối đe dọa cho cô, như vậy hắn mới yên tâm để cô ở lại Ân gia đến khi Ân Diệu và Ân Điềm đính hôn.
Hắn cứ sợ cô ngồi trong này sẽ chán nản, nhưng hình như hắn lo nhiều rồi.
Có vẻ vì lâu rồi cô không tiếp xúc với môi trường công sở nên bây giờ cô rất quý trọng thời gian này.
Trong khi hắn đang ký duyệt từng tập báo cáo thì cô ngồi trên sofa rất chuyên chú vẽ từng mẫu thiết kế.
Thỉnh thoảng hắn lại dừng việc của mình lại và ngước nhìn cô bận rộn với quyển tập trong tay, dáng vẻ tập trung của cô giống như có mị lực thu hút hắn vậy.
Mà Ân Viêm cũng không hề biết thực ra chỉ những lúc hắn quay sang nhìn thì mới nhìn thấy dáng vẻ như hiện tại của cô, khi hắn biết cô sắp ngẩng đầu nhìn lên thì đã vội vàng cúi đầu quay trở lại tư thế đang bận rộn làm việc ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!