Chương 164: Đưa Em Đi Chơi

Ân Điềm làm vệ sinh cá nhân và thay một bộ đồ đơn giản xong thì chạy xuống phòng khách ngay.

Quả nhiên giống như lời mà dì Hoa đã thông báo.

Phong Dực đã ngồi ở phòng khách đợi cô rồi.

Anh ta vô cùng thoải mái như ngồi ở chính nhà của mình, trong thời gian đợi cô còn vừa uống cà phê vừa đọc tạp chí nữa.

Khi thấy cô xuống, anh ta liền bỏ hết đồ đang cầm lên bàn, bước nhanh tới phía cô.

- Chuẩn bị xong rồi chứ? Đi thôi, đưa em đi chơi.

Ân Điềm nhìn anh ta với một ánh mắt ngờ vực, khó tin.

Biểu cảm trên mặt nói rõ ràng là cô đang xem người đàn ông trước mặt mình là một kẻ đột nhập.

- Anh có bệnh à? Đến tận đây làm ầm lên là để đưa tôi đi chơi?

Nghe câu hỏi của cô, Phong Dực còn tốt bụng gật đầu khẳng định lại.

- Đương nhiên, còn chuyện gì quan trọng hơn làm em vui chứ.

Trong tình thế như vậy, Ân Điềm thà rằng mình có thể lăn đùng ngất đi còn tốt hơn.

Cô đưa tay lên đỡ trán, còn vỗ vỗ vài cái cho tỉnh táo lại.

Nhưng Phong Dực lại không cho cô thêm thời gian suy nghĩ thì đã kéo cô ra khỏi cửa rồi nhét thẳng cô vào trong xe của mình, sau đó đi vòng qua bên ngược lại để lên xe.

Anh ta vừa vào trong xe, liền nhướn người sang bên cạnh để thắt dây an toàn cho Ân Điềm rồi mới đến lượt của chính mình trước khi khởi động xe.

….…

Ân Viêm vừa mới ra khỏi nhà thì Sở Nghinh đã đến phòng của Ân lão thái phu nhân.

Bây giờ ở Ân gia cô luôn mang tâm thế bất an, chỉ sợ Úc Hinh sẽ lại đến tìm, càng lo sợ hơn nữa chính là bà ta sẽ phát hiện ra sự bất thường của cô.

- Bà nội, chuyện hôn ước của Điềm Điềm, bà không thể làm gì sao ạ?

Hai bà cháu ngồi trước ban công vừa thưởng thức cảnh đẹp của vườn hoa vừa cùng thêu khăn tay.

Bầu không khí vốn dĩ rất yên tĩnh nhưng Sở Nghinh vẫn là không nhịn được mà mở lời hỏi thử suy nghĩ của lão thái phu nhân về hôn sự của Ân Điềm và Phong Dực.

Ân lão thái phu nhân nghe cô hỏi thì cũng tạm dừng đường chỉ đang đi lại, nhìn thẳng vào mặt của cô rồi thở dài một hơi.

- Sao có thể chứ.

Nó vừa gọi đến khóc lóc với ta thì ta đã lập tức chuẩn bị đón nó về rồi.

Nhưng ngay sau đó đứa trẻ Phong gia này đã dùng đến tư cách của Phong thị để chống lại ta.

Con nói xem, hôn ước này ban đầu là do ta đề nghị với Phong gia, bây giờ họ muốn chúng ta thực hiện hôn ước, vậy phải hủy hôn thế nào đây?

Cho nên ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, nếu cả hai đứa nhỏ này đều có những hiểu lầm riêng thì ta không nên can thiệp vào, hôn ước vẫn cứ thực hiện, nhưng nếu có một ngày Điềm Điềm gả vào Phong gia mà phải chịu uất ức, ta dù phải liều cả thân già này cũng sẽ đón con bé về.

Sau khi nghe lão thái phu nhân phân tích, Sở Nghinh đã không còn tâm tư gì để tiếp tục từng đường chỉ nữa.

Cô bắt đầu rơi vào trầm tư rất lâu, Ân Viêm từng nói với cô, cả Ân Điềm và Phong Dực đều có tình cảm với đối phương nhưng chỉ vì hiểu lầm từ bảy năm trước nên mới dẫn đến tình thế hôm nay, hôn sự này có thể sẽ là cơ hội tốt để hai người họ hóa giải mọi khúc mắc mà đến với nhau.

Ban đầu cô không thể đồng ý hôn sự này chính là vì cô không thể tin được Phong Dực, một người phong lưu như anh ta thì sao có thể thật lòng với Ân Điềm chứ, hơn nữa cô càng không muốn Ân Điềm sẽ lại rơi vào bi kịch giống như cô, bị ép gả cho một người mình không yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!