Hai người ngồi trên xe taxi chưa được hai phút thì Bác Mộ Trì nhận được tin nhắn lên án từ Trì Ứng, hỏi cô vì sao không đợi bọn họ đi cùng.
Bác Mộ Trì vô cùng tự tin trả lời cậu rằng Phó Vân Hành nói bọn họ quá ồn ào.
Trì Ứng:
"?? Anh Vân Hành lại nói em như vậy ư?"
Trì Ứng:
"Sau này em sẽ không bao giờ khen anh ấy đẹp trai nhất nữa."
Bác Mộ Trì:
"Không cần em nói thì anh ấy cũng đẹp trai nhất."
Bây giờ cô vô cùng bênh vực người của mình.
Cuối cùng Bác Mộ Trì cũng hiểu rõ thế nào là
"Người tình trong mắt hóa Tây Thi". Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa phải là người tình của Phó Vân Hành, Phó Vân Hành vẫn chưa phải là người tình của cô, nhưng cô cảm thấy đây chỉ là chuyện sớm muộn, dùng trước cho anh cũng được.
Trì Ứng bị tổn thương.
Cậu muốn tìm mấy người khác để họ an ủi mình, ai ngờ bọn họ lại cảm thấy như vậy chẳng là gì:
"Ai bảo em lôi chuyện mất mặt khi còn nhỏ của chị Đâu Đâu ra trước."
Trình Vãn Chanh liếc cậu:
"Bọn họ đi trước cũng bình thường."
Hạ Lễ nói theo:
"Lát nữa anh phải xin lỗi chị họ chân thành vào."
Khương Ký Bạch:
"Không xin lỗi cũng không sao, sau này có mắt nhìn hơn một chút là được."
Trì Ứng: …
Cậu không có mắt bao giờ?
Khương Ký Bạch không muốn trả lời câu hỏi này của cậu.
Khi mấy người cãi cọ ồn ào đi tới cổng phim trường, Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành đang đứng ở cổng chờ họ.
Trì Ứng kinh ngạc nhướng mày, lập tức quên sạch chuyện Bác Mộ Trì bỏ cậu mà đi: Chị.
Cậu vui vẻ gọi:
"Hai người chờ lâu chưa?"
Bác Mộ Trì: …
Cô nhìn khuôn mặt có nét hơi giống cô đầy hăng hái của cậu, một lúc lâu sau, nuốt lời dạy dỗ cậu vào trong: Không lâu lắm.
Mọi người tụ họp, lúc này mới cùng nhau đi vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!