Chương 111: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Bác Mộ Trì ăn sáng ở nhà xong rồi cùng Phó Vân Hành đi đến công viên trò chơi.

Đến cửa công viên, cô gặp được mấy người bạn của Phó Vân Hành, có cả nam và nữ.

Phó Vân Hành giới thiệu cho bọn họ quen nhau.

Chào hỏi xong, Bác Mộ Trì nhỏ giọng hỏi anh, ai là người thảo luận bài tập với anh hôm qua.

Phó Vân Hành chỉ vào một cậu nam sinh cười lên lộ ra răng hổ.

Bác Mộ Trì nhìn hai lần, không khỏi bật cười:

"Trông anh ấy thật đáng yêu."

Phó Vân Hành: Thế hả?

Bác Mộ Trì gật đầu.

Phó Vân Hành đang muốn nói gì đó nữa, đột nhiên Bác Mộ Trì lại lầm bầm:

"Nhưng em thích kiểu đẹp trai, cái anh bên cạnh anh ấy trông đẹp trai hơn."

...

Phó Vân Hành ừ một tiếng, nhìn qua hướng cô đang nhìn, giọng lạnh lùng: Cũng được.

Bác Mộ Trì liếc anh, cười ha ha nói:

"Người đó không thể nào so sánh được với anh Vân Bảo."

Trong lòng cô, tạm thời không có ai đọ được nhan sắc với Phó Vân Hành.

Nghe vậy, Phó Vân Hành cười tủm tỉm liếc mắt qua:

"Lát nữa muốn chơi cái gì trước?"

"Ừm... Xe qua núi đi." Bác Mộ Trì nhìn anh:

"Anh chơi cùng em nha?"

Phó Vân Hành không thích những trò chơi kích thích như vậy.

Thường ngày cô muốn anh chơi cùng cũng phải xin anh rất lâu, còn phải làm nũng và chơi xấu.

Nhưng lần này về, cô còn chưa kịp khóc lóc om sòm và chơi xấu, anh đã sảng khoái đồng ý rồi.

Vì vậy, Bác Mộ Trì nhướng mày:

"Anh Vân Bảo, hôm nay tâm trạng anh rất tốt à?"

Sắc mặt Phó Vân Hành không thay đổi: Cũng được.

Bác Mộ Trì hiểu rõ, cũng đã phá án.

Chơi cả ngày, từ miệng của bạn của Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì biết không ít chuyện của anh, còn biết ai là người ngồi cùng bàn với anh, ai là người khá thân với anh trong lớp.

Rất nhiều, rất nhiều chuyện.

Chỉ một thoáng, khoảng cách giữa hai người đã vô hình trung bị đẩy lùi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!