Chương 9: (Vô Đề)

Mạnh Đường nhìn thấy Ngụy Xuyên, đuôi mắt cong cong.

Hôm nay hẹn mời cậu ăn cơm, chắc cậu về ký túc xá thay quần áo, vừa hay đi ngang qua.

Mạnh Đường thấy cậu không thèm để ý đến tên Vương Giác bụng dạ hẹp hòi kia, đi thẳng đến trước mặt mình.

"Tay thế nào rồi?" Ngụy Xuyên hỏi cô.

Mạnh Đường cười cười: "Đỡ nhiều rồi, mai cắt chỉ."

Hai người rõ ràng là thân thiết, Vương Giác hừ một tiếng "xùy", chỉ vào Mạnh Đường: "Thứ Sáu tuần trước đến tìm tôi chính là vì cô ta à?"

Ngụy Xuyên xoay người, từ trên cao nhìn xuống Vương Giác: "Nếu tay cô ấy không bị thương thì giờ còn đến lượt anh mắng nhiếc chắc, dù sao cũng là do tôi dạy đấy."

Vương Giác cười "ha" một tiếng: "Cậu dạy ra người như thế này à?"

"Tôi dạy cô ấy qua bài kiểm tra là coi như thành công, tôi chắc chắn trăm phần trăm cô ấy có thể qua bài kiểm tra." Ngụy Xuyên cười lạnh, "Ngược lại là anh đấy, một thằng đàn ông to xác, lèm bèm làm khó con gái, nói ra ngoài, mặt mũi của viện Thể thao bị anh làm mất sạch rồi đấy."

"Ngụy Xuyên." Vương Giác càng thêm tức giận, "Cậu không tập luyện, đến đây làm gì?"

"Huấn luyện viên còn chả quản tôi, anh quản được chắc." Ngụy Xuyên đảo mắt nâng cổ tay Mạnh Đường lên, "Tay cô ấy bị thương, là tôi đích thân đưa đến bệnh viện, vết thương cắt xéo 4.5 cm, da thịt lật cả ra, máu chảy đầy đất, anh ở đây ra oai cái gì?"

Vương Giác nhíu mày nhìn Ngụy Xuyên: "Khuyên cậu đừng lo chuyện bao đồng."

"Tôi cứ lo đấy." Ngụy Xuyên không giận mà còn cười, "Cậy mình lớn hơn chúng tôi một khóa mà giở thói chó má, ai mẹ nó chiều anh chứ, ông đây ở nhà còn cả đống người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa dỗ dành đây này."

Nam sinh sau lưng Ngụy Xuyên trêu chọc: "Đàn anh, anh không biết anh Xuyên nhà em ở nhà còn có cái tên là "Diệu Tổ" (làm rạng rỡ tổ tông) à?"

Ngụy Xuyên: "… Cậu ngậm miệng lại đi."

Cậu chẳng qua chỉ là có ba người chị gái nên bị bọn họ gọi đùa là Diệu Tổ thôi.

Từ nhỏ đến lớn cậu bị ba bà chị đánh đòn và sai vặt không ít đâu.

Mạnh Đường bị biểu cảm của Ngụy Xuyên chọc cho cong môi, cái meme "Diệu Tổ" này cô vẫn biết.

Thạch Lam tưởng cô không biết, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Ngụy Xuyên có ba chị gái đấy."

Mạnh Đường vẫn kinh ngạc trong giây lát, thế mà có tận ba người?

Vương Giác biết mình cứng đối cứng không lại Ngụy Xuyên, nén giận nói:

"Cô ta nói tay bị thương không thể chạm bóng, vậy tôi bảo cô ta chạy bộ, không sai chứ?"

"Anh bắt Mạnh Đường chạy năm vòng." Thạch Lam chế giễu, "Hơn nữa, cậu ấy đến để xin nghỉ."

"Năm vòng thì sao?" Vương Giác tự động bỏ qua nửa câu sau của Thạch Lam, "Tôi không quy định thời gian, nhanh chậm do cô ta tự nắm bắt."

Thạch Lam: "Anh chính là cố ý làm khó người khác, tay Mạnh Đường bị thương, trời lại nóng thế này, ngộ nhỡ bị cảm nắng hay ngã…"

"Tay cô ta quý thế cơ à?" Vương Giác lại ngắt lời Thạch Lam, "Chỉ là chút thương tích nhỏ, bày đặt làm bộ làm tịch đòi xin nghỉ, tưởng mình là công chúa về nhà chắc, đây là trường học, đã đến lớp rồi thì phải tuân thủ kỷ luật lớp học."

"Anh nói đúng rồi đấy, tay của Mạnh Đường quý lắm đấy." Thạch Lam lửa giận bốc lên ngùn ngụt, "Mười cái mạng anh cũng không đền nổi một cái tay của cậu ấy đâu, anh biết cậu ấy là ai không?"

Ngụy Xuyên nhướng mày, ái chà! Còn có thân phận khác à?

Nữ sinh khoa Mỹ thuật đa phần đều hả hê nhìn Vương Giác, trên mặt không có vẻ ngạc nhiên, rõ ràng trong lòng cũng biết về "thân phận" của Mạnh Đường.

"Sao? Cô ta còn là con gái hiệu trưởng à?" Vương Giác phản bác lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!