Đau chết mất!
Mạnh Đường co rúm người nằm nghiêng trên ghế, ngón tay run rẩy, máu tươi đã thấm ướt miếng gạc băng bó.
Chết tiệt, Ngụy Xuyên không nỡ nhìn thẳng, vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
Reo năm sáu tiếng bên kia mới bắt máy.
"Cô à, cô tan làm chưa? Cháu đưa một người qua, bạn học cháu bị thương."
Bên kia hỏi khoa nào, bị thương ở đâu.
Ngụy Xuyên lập tức trả lời: "Khoa điêu khắc, bị thương ở hổ khẩu, máu đã thấm ra cả băng gạc rồi."
Cúp điện thoại, cậu tranh thủ nhìn Mạnh Đường, thấy cô vừa khóc vừa run đành phải tăng tốc độ.
Năm phút sau Ngụy Xuyên dừng xe dưới tòa nhà cấp cứu.
Mạnh Đường thu tay lại để máu nhỏ lên người mình, không làm bẩn xe của Ngụy Xuyên.
Ngụy Xuyên mở cửa ghế phụ, đưa tay về phía cô: "Chậm một chút."
Mạnh Đường dùng tay phải nắm lấy, bước lên bậc của chiếc xe việt dã.
Cả người cô yếu ớt vô lực, ngay cả màu môi cũng trắng bệch, giống như bị mất máu quá nhiều.
Khoảnh khắc đứng dậy, tầm nhìn của Mạnh Đường bắt đầu mờ đi, đầu choáng váng nặng trịch, trong lòng bỗng hoảng hốt.
"Tôi… tôi khó chịu quá."
Cô nặn ra một câu nhẹ bẫng qua kẽ răng rồi cả người ngã xuống.
Ngụy Xuyên vội ôm lấy cô, trong lòng cũng hoảng theo: "Mạnh Đường? Mạnh Đường?"
Đệt, đừng có "đi đời" thật nhé?
Ngụy Xuyên đâu còn dám chậm trễ, ôm người lao thẳng vào cửa cấp cứu, dọc đường không ngừng hô "cứu mạng".
Dưới mũi Mạnh Đường xộc vào một mùi hương bạc hà tỉnh táo, là mùi trên người Ngụy Xuyên.
Trong trẻo lạnh lùng, ngửi rất dễ chịu, cô vô thức hít hít mũi khiến thân hình Ngụy Xuyên khựng lại.
Ngụy Minh Châu bị thằng cháu trai dọa cho giật mình, vội bước lên ra hiệu cho cậu đặt người xuống.
Ngụy Xuyên không tiện làm phiền công việc của cô mình, đứng đợi một bên, hơi thở nhẹ nhàng nơi cổ vẫn vương vấn mãi không tan.
Không biết đợi bao lâu, một cô y tá chạy tới bảo cậu: "Đừng lo, bị tụt đường huyết thôi, người đã tỉnh rồi, bác sĩ Ngụy đang xử lý vết thương cho cô ấy."
Ngụy Xuyên cứng đờ người gật đầu.
Xử lý xong vết thương đã qua hai mươi phút.
Mạnh Đường nói cảm ơn, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.
"Nếu sâu thêm 3 milimet nữa là tổn thương đến gân rồi." Ngụy Minh Châu nói, "Bảy ngày cắt chỉ, ba ngày đầu phải qua đây thay thuốc, không được chạm vào nước."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Ngụy Minh Châu cười một tiếng: "Đi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!