Chương 7: (Vô Đề)

Khi sáp nhập các khu học xá và xây dựng khu Nghệ thuật – Thể thao, trường đã thay đổi bố cục.

Dẫn đến việc cuối con đường nhỏ phía ngoài nối liền tòa nhà nam số 5 và nhà thi đấu có một sân bóng rổ bán hoang phế.

Bình thường rất ít người đến đây chơi bóng.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Mạnh Đường kiên trì luyện bóng hết lần này đến lần khác.

Cô dựng điện thoại trên bức tường xi măng phủ đầy bụi.

Nói là tường rào thì hơi khiên cưỡng, vì sân bóng rổ này nằm ở trên cao, bức tường xi măng cao nửa mét có tác dụng như lan can.

Tập luyện theo video hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không khiến Mạnh Đường luyện tập thành thục trọn vẹn một bộ động tác.

Cô không khỏi nản lòng đứng dưới rổ, cảm thấy trợ giảng nói cũng không sai, về phương diện vận động quả thực cô rất ngu ngốc.

Cắn răng, Mạnh Đường lại tiếp tục tập.

Bỗng nhiên một tiếng cười khẽ từ trong bóng tối truyền đến, Mạnh Đường giật mình, xoay người ôm chặt quả bóng: "Ai đó?"

Ngụy Xuyên từ trong bóng tối dưới bậc thang bước ra, trêu chọc: "Đêm hôm khuya khoắt thế này, mặt đất nóng đến mức phải chạy qua chạy lại à?"

Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên liền thở phào nhẹ nhõm: "Sao cậu lại ở đây?"

Ngụy Xuyên giơ điện thoại lên: "Gọi điện về nhà, tránh người qua lại, nghe thấy có người chơi bóng nên tò mò qua xem thử."

Mạnh Đường giơ tay, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cổ, cảm giác nôn nóng vì mãi không học được bao trùm toàn thân.

Hồi nhỏ cô theo ông nội học điêu khắc, dù vất vả gấp ngàn vạn lần cũng chưa bao giờ có cảm giác thất bại như thế này.

Ngụy Xuyên bước lên bậc thang, cỏ dại mọc lan tràn bị cậu giẫm dưới chân.

Cậu nhìn quanh bốn phía, nói: "Chỗ này hoang phế rồi, thỉnh thoảng mới có người đến, không an toàn đâu."

"Tôi có mang theo dao khắc." Mạnh Đường nói một câu kinh người.

Ngụy Xuyên: "…"

Mạnh Đường ngại tập trước mặt cậu, thời gian cũng không còn sớm, bèn định rời đi, tối mai lại đến.

Ngụy Xuyên ngăn cô lại, nói: "Con gái các cậu lên rổ chỉ quan tâm đến số bước "một hai ba", hôm đó tôi dạy các cậu, người thì vặn vẹo như múa dân gian, người thì đi như cua bò, người thì rón rén như lính đột kích… ai nấy đều khiến người ta dở khóc dở cười. Cậu còn tuyệt hơn, cứ nhất định phải kéo dài thành năm bước."

Mạnh Đường có lòng muốn phản bác, môi mấp máy nửa ngày trời nhưng lại không biết nói gì, chỉ thấy sống mũi lại bắt đầu cay cay.

Khi Ngụy Xuyên nhận ra điều bất thường thì nước mắt cô đã rơi xuống rồi.

"Chết tiệt, cậu đừng khóc chứ, tôi đã nói gì đâu?" Ngụy Xuyên luống cuống tay chân, "Xin lỗi xin lỗi, tôi không nói nữa, không nói nữa."

Mạnh Đường ném quả bóng rổ đi, tiếng "bộp bộp" rơi xuống đất chậm rãi và trầm đục y như tâm trạng của cô lúc này.

"Cậu có tâm sự à?" Ngụy Xuyên cảm thấy hai câu nói của mình không đến mức khiến cô khóc.

Nước mắt chỉ rơi trong chốc lát, Mạnh Đường lau khô xong xoay người ngồi lên bệ xi măng bên cạnh, nhỏ giọng nói:

"Trợ giảng mắng tôi trên lớp, còn liên lụy đến Thạch Lam, tôi không ngờ đối với tôi bóng rổ lại khó học đến thế."

"Cho nên cậu đến đây tự tập một mình?" Ngụy Xuyên cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Mạnh Đường khẽ ừ một tiếng: "Ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!