Ánh nắng tháng Chín không còn quá gay gắt, đã mang theo vài phần dịu dàng của chớm thu.
Ngụy Xuyên đón ánh sáng, dáng người cao lớn đứng sừng sững ở đó, hơi thở thanh xuân của nam sinh đại học ập vào mặt.
Tóc ngắn của cậu ta còn vương hơi ẩm, là vừa tắm xong ở sân tập rồi mới đến lớp.
Đến gần Mạnh Đường mới phát hiện, vẻ mặt cậu ta rất khó chịu, rõ ràng tâm trạng không tốt, khiến những người khác cũng vô thức im bặt.
Cánh tay Mạnh Đường bỗng bị Thạch Lam nắm chặt, chỉ nghe cô ấy ngơ ngác hỏi: "Tớ không nhìn nhầm chứ?"
Mạnh Đường nghiêng mặt sang nói: "Cậu không nhìn nhầm đâu, là Ngụy Xuyên."
"Sao cậu ấy trắng thế?" Thạch Lam nghi ngờ nhìn cánh tay của mình, "Đám con trai chơi bóng rổ ai nấy đều đen nhẻm trông rất bẩn, chỉ có cậu ấy là hạc giữa bầy gà."
Mạnh Đường nhìn theo lời Thạch Lam, bên hông Ngụy Xuyên kẹp một quả bóng rổ, mạch máu màu xanh nhạt uốn lượn từ mu bàn tay lên đến cẳng tay.
Dưới làn da trắng, những đường nét cơ bắp ẩn hiện, đầu ngón tay khẽ động, sức mạnh ẩn chứa trong từng thớ cơ cuồn cuộn như muốn phá vỡ sự kìm hãm của làn da.
Mạnh Đường chằm chằm nhìn vào những đường nét phập phồng trong tầm mắt, buột miệng thốt lên: "Có thể sờ thử không?"
Thạch Lam vội bịt miệng cô lại: "Cậu lại thế rồi."
Ngụy Xuyên đi tới ném quả bóng rổ vào lòng cô: "Sờ đi."
Mạnh Đường ôm lấy quả bóng đang trượt xuống, lúng túng đứng chôn chân tại chỗ.
Học kỳ này bắt đầu học giải phẫu nghệ thuật, đa phần dựa vào mô hình cơ thể người và bản đồ giải phẫu, không thể so sánh với người thật được.
Ngụy Xuyên không truy cứu, liếc nhìn về phía Mạnh Đường rồi cao giọng nói: "Tập hợp, huấn luyện viên chưa đến, tôi đưa các cậu khởi động trước."
Tất cả mọi người tự giác xếp hàng, Mạnh Đường vì chuyện vừa rồi nên kéo Thạch Lam xuống xếp cuối cùng.
Ngụy Xuyên phất tay: "Chạy hai vòng sân."
Hai vòng cũng bình thường, huống hồ còn có Ngụy Xuyên chạy cùng nên các nữ sinh trăm phần tình nguyện, ngoại trừ Mạnh Đường đang nhăn nhó mặt mày.
Chạy xong một vòng hơi thở Mạnh Đường bắt đầu dồn dập, trên mặt ửng lên một mảng hồng.
Ngụy Xuyên nhíu mày, chạy đến bên cạnh cô hỏi: "Chạy không nổi nữa à?"
Mạnh Đường lắc đầu, hì hục chạy về phía trước.
Cô không chịu nổi việc bị nhân vật nổi tiếng trong trường bắt chuyện dưới con mắt của bao người bèn hơi quay mặt đi, ra hiệu Ngụy Xuyên đừng quan tâm đến cô.
Ngụy Xuyên cũng nhìn ra chút tính cách của Mạnh Đường, tuy rất hướng nội nhưng lại có nét vừa nhát cáy vừa đáng yêu.
Cậu cong môi cười khẽ, cười xong chính mình cũng ngẩn ra một chút.
Chạy xong hai vòng, chân Mạnh Đường mềm nhũn định ngồi bệt xuống mặc kệ đời thì bị Ngụy Xuyên một tay túm lấy cánh tay lôi dậy.
"Đi lại đi, không được ngồi."
Mạnh Đường với vẻ mặt "không còn gì luyến tiếc" nắm lấy tay Thạch Lam đang quay lại đón cô.
"Năm ngoái kiểm tra thể lực 800m cậu qua ải kiểu gì thế?" Ngụy Xuyên buông cô ra, tò mò hỏi một câu.
Thạch Lam bật cười: "Thi lại đấy."
Ngụy Xuyên nói đùa: "Năm nay xem ra cũng phải thi lại rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!