Chương 50: (Vô Đề)

Ngụy Xuyên nhịn đến khi Mạnh Đường cúp điện thoại, mở miệng liền hỏi: "Lý Hàn Tân không đi nữa?"

Mạnh Đường "ừ" một tiếng: "Nhà cũng mua rồi, địa chỉ xưởng điêu khắc cũng xác định rồi."

Trực giác đầu tiên của Ngụy Xuyên là Lý Hàn Tân vì Mạnh Đường mà đến, cũng vì Mạnh Đường mà ở lại.

Mí mắt phải cậu giật liên hồi, cậu đưa tay dùng ngón tay cái ấn xuống, nhưng càng ấn sự phiền muộn càng dâng lên.

Bát bún đầy đủ sắc hương vị bỗng trở nên khó nuốt.

Ngụy Xuyên liếc nhìn Mạnh Đường: "Anh ta còn nói gì với cậu nữa?"

"Có một buổi giao lưu điêu khắc gỗ nhỏ vào ngày kia." Mạnh Đường nói, "Là một bậc thầy mà tôi rất thích."

"Cậu muốn đi không?"

"Tôi đang cân nhắc, vì cơ hội khá hiếm."

"Lý Hàn Tân cũng đi?"

"Ừ."

"…"

Ngụy Xuyên ăn xong bữa cơm trong trạng thái tâm hồn treo ngược cành cây, còn Mạnh Đường vung tay áo, nhẹ nhàng rời đi.

Mang cơm về cho bạn cùng phòng xong cô quay ra ban công gọi điện cho ông cụ ở nhà, kể chuyện Tô Miễn đến thành phố Z.

Mạnh Ngộ Xuân vừa nghe đã biết cô có tâm tư gì, liền nói: "Có phải muốn gặp người ta không? Cháu chỉ cần báo tên ông ra, Tô Miễn nhất định sẽ gặp cháu."

"Không phải, cháu có thể đi, nhưng…" Nhớ tới Lý Hàn Tân, Mạnh Đường lại không nói tiếp được nữa.

Năm đó ông nội rất tức giận, còn dùng cả roi mây.

Nhưng Lý Hàn Tân cứ quỳ như vậy, đánh chết không nhận sai.

Cuối cùng bị đuổi khỏi sư môn nhưng vẫn cho phép anh ta tiếp tục làm điêu khắc gỗ, chuyện này lạ lắm.

"Có gì thì nói, ấp a ấp úng làm cái gì?" Mạnh Ngộ Xuân dạy dỗ cô quen rồi, giọng điệu bất giác lên cao, "Cháu cầm dao đối diện với khúc gỗ cũng do dự thiếu quyết đoán như thế à?"

Mạnh Đường im lặng vài giây, vẫn nói ra: "Cháu gặp Lý Hàn Tân rồi, anh ta đến trường cháu mở tọa đàm, chuyện Tô Miễn cũng là anh ta nói cho cháu."

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Mạnh Ngộ Xuân trầm ngâm: "Nó có nói gì với cháu không?"

Mạnh Đường: "Anh ta chuyển xưởng điêu khắc đến thành phố Z rồi."

Mạnh Ngộ Xuân "ừ" một tiếng, dặn dò: "Cháu muốn gặp Tô Miễn thì cứ gặp, cho dù không có Lý Hàn Tân, ông gọi một cuộc điện thoại cũng có thể để cháu gặp, chỉ là sau này cháu bớt tiếp xúc với nó đi."

"Ông nội…" Mạnh Đường chần chừ một lát, "Năm đó anh ta—"

Mạnh Ngộ Xuân lạnh lùng cắt ngang lời Mạnh Đường: "Cháu chỉ cần biết, ông sẽ không vô duyên vô cớ đuổi nó ra khỏi cửa."

Mạnh Đường thở dài khe khẽ: "Cháu biết rồi."

Mạnh Ngộ Xuân lại hỏi địa chỉ và thời gian, Mạnh Đường cũng không giấu giếm.

Cúp điện thoại, Mạnh Ngộ Xuân dừng lại một lúc lâu rồi lật tìm số của Trần Tuân Lễ trong điện thoại rồi gọi đi.

Trần Tuân Lễ vẫn đang ăn cơm với người ta ở bên ngoài, đột ngột nhận được điện thoại của ông cụ suýt chút nữa thì ném cả đũa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!