Chương 5: (Vô Đề)

"Cậu thật sự không biết à?" Mạnh Đường nhìn Ngụy Xuyên với ánh mắt khó diễn tả.

"Biết cái gì?" Vẻ mặt Ngụy Xuyên đầy nghi hoặc.

Mạnh Đường: "… Cậu không biết tôi và Tạ Linh Âm là bạn cùng phòng?"

"… Cậu và Tạ Linh Âm là bạn cùng phòng?" Ngụy Xuyên như gặp ma, "Chẳng phải cậu học khoa Điêu khắc sao?"

Mạnh Đường: "Do điều phối tài nguyên ký túc xá nên tôi ở chung phòng với bên khoa Sơn dầu."

Ngụy Xuyên: "…"

Vậy nên… cậu ta và Mạnh Đường đều để ý bạn cùng phòng của nhau?

"Đúng là…" Ngụy Xuyên chợt cười một tiếng, "Duyên phận đặc biệt."

Im lặng một lát, Mạnh Đường cũng bật cười.

"Tôi đúng là thằng ngốc mà?" Ngụy Xuyên cười tự chế giễu, "Sao tôi chưa từng gặp cậu nhỉ?"

Mạnh Đường: "Lịch học của tôi và ba người họ khác nhau, thời gian ở cùng nhau rất ít."

Cũng phải, bản thân Ngụy Xuyên tập luyện cũng rất mệt, chú ý đến Tạ Linh Âm hoàn toàn là do nam sinh trong đội bóng rổ hay bàn tán.

Dù sao cũng là hoa khôi trường.

Năm ngoái vô tình liếc nhìn một cái, dung mạo thanh thuần ngọt ngào, đúng gu cậu ta.

Tuy nhiên cậu ta chưa từng yêu đương, lại không có thời gian, chuyện tỏ tình cứ thế bị trì hoãn mãi.

Mạnh Đường nắm được bí mật của Ngụy Xuyên nên trong lòng hoàn toàn yên tâm.

Xưởng khắc gỗ có một khu vực vẽ riêng biệt, Mạnh Đường nằm bò ra bàn dài, não vừa động lập tức cầm bút chì lên phác thảo.

Ngụy Xuyên cao lớn, trong đầu cô hiện ngay lên hai chữ "Bảo vệ".

Chủ đề được quyết định trong một thoáng lóe sáng của linh cảm.

Cả một buổi chiều Mạnh Đường không ngẩng đầu lên, khi ngước mắt thì trời đã tối.

Cô cử động cái cổ cứng đờ, lấy điện thoại ra mới phát hiện sắp hết pin.

Cô chụp lại từng bản thiết kế, định gửi cho Ngụy Xuyên thì phát hiện cậu ta đã gửi danh thiếp WeChat của Hứa Hạc Thanh qua.

Tim Mạnh Đường đập mạnh một cái, nhìn ảnh đại diện bóng lưng của Hứa Hạc Thanh mà rơi vào sự giằng co thầm lặng.

Bấm vào danh thiếp cá nhân, Mạnh Đường do dự giữa việc kết bạn hay không.

Điện thoại còn 1% pin.

Bên cạnh có người đứng dậy, kéo theo tiếng bàn ghế vang lên, tay Mạnh Đường run lên, bấm vào thêm vào danh bạ.

Điện thoại sập nguồn, Mạnh Đường lè lưỡi như kẻ trộm chột dạ, đứng dậy luống cuống thu dọn đồ đạc.

Về đến ký túc xá đã là 7 giờ, Thạch Lam nhìn thấy cô liền nhào tới: "Thời đại này còn có người để điện thoại sập nguồn được, tớ phục cậu thật đấy."

Mạnh Đường cười gượng: "Cậu gọi cho tớ à?"

"Cậu với Tạ Linh Âm bị sao thế hả? Gọi điện cho cả hai mà đều không được, có biết 0 giờ đêm nay hệ thống chọn môn mở không đấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!