Chương 46: (Vô Đề)

Mạnh Đường đỡ Lý Hàn Tân dậy, cẩn thận hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Kính của tôi đâu?" Bộ dạng Lý Hàn Tân chật vật, nắm lấy tay Mạnh Đường hỏi.

Ngụy Xuyên thực sự khó chịu khi thấy cái móng vuốt của anh ta đang túm lấy Mạnh Đường, cậu bước tới giật tay anh ta ra, chỉ xuống đất: "Đằng kia."

Mạnh Đường buông Lý Hàn Tân ra rồi nhặt kính lên.

Ngụy Xuyên chặn ngang giữa đường, giật lấy cái kính rồi nhét vào tay Lý Hàn Tân.

Lý Hàn Tân run rẩy đeo kính lên, lúc này mới nhìn rõ Ngụy Xuyên, anh ta ngửa đầu há miệng, khuôn mặt bầm tím trông có phần nực cười.

Mạnh Đường đẩy Ngụy Xuyên ra, nói với Lý Hàn Tân: "Anh có thể đừng chấp nhặt với cậu ấy được không?"

Nếu Lý Hàn Tân truy cứu, Ngụy Xuyên sẽ bị nhà trường ghi lỗi, kết quả tồi tệ nhất là bị cấm thi đấu.

Đạo lý này cô hiểu, Ngụy Xuyên đương nhiên cũng hiểu.

Nhưng cậu không muốn Mạnh Đường phải hạ mình trước Lý Hàn Tân.

"Tôi không cần cậu xin lỗi thay, tự tôi—"

Nói chưa dứt câu Mạnh Đường đã quay đầu trừng mắt: "Cậu im miệng."

Ngụy Xuyên sững người, sau đó cười một tiếng "Ồ".

Mạnh Đường: "…"

Cậu ta điên rồi sao? Bị mắng mà còn vui vẻ như vậy?

Ánh mắt Lý Hàn Tân đảo qua lại giữa hai người, liếc mắt liền nhìn thấu nam sinh tên Ngụy Xuyên này thích Mạnh Đường.

Anh ta "hít" một hơi, nói với Mạnh Đường: "Mặt mũi của em đương nhiên anh coi trọng, nhưng hẹn em một bữa cơm khó thế sao? Dù gì chúng ta cũng bốn năm không gặp, mười mấy năm trước anh đối xử với em thế nào, em hẳn là rõ nhất."

"Anh, em và sư phụ nương tựa vào nhau mà sống, dù anh đã rời đi nhưng anh vẫn coi mọi người là người thân."

Ngụy Xuyên coi như đã phát hiện ra rồi, cái tên chuyên gia chó chết này muốn lấy cớ đó để hẹn Mạnh Đường đi ăn cơm.

Cậu cười khẩy một tiếng, nói:

"Việc là do tôi làm, vị chuyên gia này không cần thiết phải lấy đó làm cớ uy h**p Mạnh Đường đi ăn cùng anh. Mặc dù nghe qua thì hai người có quen biết."

"Đã nương tựa vào nhau mà sống rồi, tình cảm chắc cũng khá khẩm, sao còn phải bán thảm thế này?"

"Anh có thể phản ánh với nhà trường việc tôi đánh anh, nhưng trời tối đen như mực, tôi từ xa thấy anh lôi kéo bạn nữ trường tôi nên nổi máu chính nghĩa thôi."

"Muốn bồi thường xin lỗi, tôi đều có thể phối hợp, không cần làm khó người khác."

Lý Hàn Tân cũng cười: "Cậu đánh người là sự thật, tôi lại không hề quấy rối bạn nữ, sự thật là tôi và Mạnh Đường quen biết từ nhỏ, chuyện này mà làm ầm lên cậu nghĩ sẽ không ảnh hưởng đến cậu sao?"

Mạnh Đường ngăn Ngụy Xuyên lại, đọc cho Lý Hàn Tân một dãy số: "Đây là số của tôi, hôm nay muộn rồi, để ngày mai nói chuyện được không?"

Lý Hàn Tân khẽ gật đầu: "Được, vậy em nghỉ ngơi sớm đi."

Sau khi Lý Hàn Tân đi Ngụy Xuyên lầm bầm: "Tại sao cậu lại đưa anh ta đến đây?"

Ngụy Xuyên, người đơn phương cho rằng đây là căn cứ bí mật của hai người, có chút không chấp nhận được.

"Anh ta tự đi theo đấy." Mạnh Đường nói, "Không ngờ lại gặp cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!