Chương 43: (Vô Đề)

"Người đâu?" Mạnh Đường gần như lao vào quầy bar.

Nhân viên pha chế ngơ ngác: "Ai cơ?"

"Vừa nãy có một cô gái say rượu, tôi là bạn cô ấy, cô ấy đâu rồi?"

Nhân viên pha chế: "Được bạn cô ấy đón đi rồi mà."

"Tôi mới là bạn cô ấy." Mạnh Đường nhíu chặt mày, "Sao anh có thể để người khác đưa cô ấy đi?"

"Người kia cũng bảo là bạn cô ấy, cô chứng minh thế nào?"

"Anh…"

"Bình tĩnh chút." Ngụy Xuyên ấn vai Mạnh Đường, quay sang hỏi nhân viên pha chế, "Người đưa cô ấy đi là nam hay nữ? Đi lúc nào?"

"Nữ, vừa đi được năm phút."

"Cũng có thể là người cùng ăn tối với họ hôm nay." Ngụy Xuyên trấn an cô, "Cậu gọi điện cho Tạ Linh Âm trước đi, tôi gọi cho Hứa Hạc Thanh, hỏi xem ban ngày đã xảy ra chuyện gì."

Quán bar ồn ào, hai người đi ra cửa chính, nhưng điện thoại Tạ Linh Âm báo tắt máy.

Ngược lại Hứa Hạc Thanh bắt máy rất nhanh, Ngụy Xuyên thấy Mạnh Đường nôn nóng, bèn bật loa ngoài, hỏi Hứa Hạc Thanh: "Cậu đang ở đâu?"

"Bữa cơm bên này vừa tàn, sao thế?"

"Bữa tụ tập ban ngày của các cậu tan lúc nào? Tạ Linh Âm một mình chạy đến quán bar uống rượu, bây giờ người không thấy đâu nữa rồi."

"Cậu nói cái gì?" Hứa Hạc Thanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, "Các cậu đang ở đâu?"

Ngụy Xuyên nói địa chỉ.

Hứa Hạc Thanh nói: "Buổi chiều cô ấy đến bệnh viện, tôi đi lo việc tổ chức, cậu kể lại đầu đuôi sự việc cho tôi nghe xem."

Ngụy Xuyên: "Buổi tối Mạnh Đường nhận được điện thoại của Tạ Linh Âm bảo đến đón, nhưng khi đến quán bar thì nhân viên nói cô ấy bị một người nữ đưa đi rồi."

"Báo cảnh sát yêu cầu quán bar trích xuất camera." Giọng Hứa Hạc Thanh run rẩy, "Bây giờ tôi gọi cho Tạ Linh Âm."

"Đừng gọi nữa, tắt máy rồi."

Hứa Hạc Thanh chửi thề một tiếng trong điện thoại, Ngụy Xuyên và Mạnh Đường nhìn nhau, quả quyết chọn báo cảnh sát.

Chưa đến năm phút, Hứa Hạc Thanh đã đến quán bar.

Cảnh sát chưa tới, cá nhân không có quyền trích xuất camera quán bar.

Hứa Hạc Thanh vò đầu, nói với Mạnh Đường: "Lúc đó sao cậu lại cúp máy chứ?"

"Tôi…"

Ngụy Xuyên cảm thấy vô lý hết sức, thậm chí còn đưa tay đẩy Hứa Hạc Thanh một cái: "Cậu trách Mạnh Đường làm gì? Cũng đâu phải cô ấy bảo Tạ Linh Âm đi uống rượu. Nói lại thì, cậu có tư cách gì, lấy thân phận gì mà ở đây trách móc Mạnh Đường?"

Hứa Hạc Thanh cũng nổi nóng:

"Nhưng Mạnh Đường biết Tạ Linh Âm say rồi, trên đường đến quán bar 20 phút chuyện gì chẳng có thể xảy ra? Cô ấy mà…"

"Hứa Hạc Thanh!" Ngụy Xuyên thấy mặt Mạnh Đường trắng bệch, quát lớn một tiếng, "Đừng có mẹ nó quá đáng."

Ngụy Xuyên cau mày, trong đôi mắt sẫm màu cuộn trào cảm giác áp bức đen tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!