Chương 42: (Vô Đề)

Hôm qua Mạnh Đường xin nghỉ một ngày đến bảo tàng, cũng không làm lỡ việc cô nhờ bạn nộp bài tập giúp.

Sáng nay nội bộ tổ chức bình chọn, tác phẩm của Mạnh Đường được nhất trí tán thưởng.

Thầy giáo bảo cô lên nói về ý tưởng sáng tạo.

Lại cái bài này, Mạnh Đường chỉ chỉ: "Chẳng phải đều viết ở đây rồi sao ạ."

Dáng vẻ không tình nguyện của cô khiến các bạn học cười ồ lên.

Thầy giáo gõ nhẹ vào đầu cô: "Tác phẩm thì phóng khoáng, sao người lại ngược lại thế hả? Tôi là muốn tốt cho em."

Mạnh Đường bất lực, đành kiên trì bước lên.

Nếu cô điêu khắc mà xung quanh có một đám người cô hoàn toàn tự nhiên, nhưng bảo cô nói chuyện trước đám đông cô thấy không thoải mái chút nào.

Ông nội cũng từng nói, sự trầm mặc của gỗ, cô học được mười phần mười.

Nói xong hai ba câu, thầy giáo bất lực: "Không thể nói nhiều hơn chút à?"

Mạnh Đường vô tội: "… Nhưng em nói xong rồi."

Thầy giáo xua tay: "Bức tượng gỗ dự thi của em sửa xong chưa?"

Mạnh Đường tưởng thầy đang giục, ngạc nhiên nói: "Thời gian nộp bài chẳng phải là tháng 12 sao ạ?"

"Thầy chỉ nhắc em một tiếng thôi."

"Tháng 12 nộp được ạ."

"Được rồi."

Buổi chiều Mạnh Đường mang chiếc thẻ kẹp sách bằng gỗ đến phòng thí nghiệm phục chế.

Lấy ra đặt ở khu vực sửa chữa, cô nhìn chằm chằm rồi bật cười, một món đồ nhỏ xíu thế này mà cũng vào phòng thí nghiệm phục chế di sản phi vật thể, đúng là nâng tầm cho nó quá rồi.

Không phải cùng một loại gỗ, cũng có rất nhiều cách phục chế, cô định dùng phương pháp phối màu mô phỏng, chọn gỗ trám vào, sau khi màu sắc hòa hợp thì định hình và đánh bóng.

Cặm cụi nửa ngày rồi lại ba ngày, thẻ kẹp sách cuối cùng cũng sửa xong, còn đục thêm lỗ cho dây đeo trang trí.

Buổi tối mang về ký túc xá thử, vừa cầm một quyển sách lên, một chiếc lá hoàng liên rơi xuống mặt bàn.

Mạnh Đường nhặt lên, theo thói quen xoay một vòng, cảnh tượng ám muội hôm đó lại hiện ra trước mắt.

Cô lắc đầu, kẹp lại chiếc lá vào trong sách.

Cầm lá cây của người ta làm kẹp sách, quay đi quay lại phải đền một cái khác.

Mạnh Đường nhắn tin cho Ngụy Xuyên, báo thẻ kẹp sách xong rồi.

Ngụy Xuyên đã khôi phục tập luyện từ sớm, mãi đến lúc trên đường về phòng mới nhìn thấy, liền hẹn cô ngày mai gặp.

Đưa mỗi cái thẻ tr*n tr** như vậy cũng không hay, Mạnh Đường lục trong ngăn kéo bàn học ra một chiếc hộp dài, là hộp rỗng đựng trâm cài tóc mua trước đó.

Tình cờ chiếc hộp lại bằng gỗ, nhìn rất hợp.

Còn về cây trâm bên trong thì đã gãy từ lâu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!