Chương 41: (Vô Đề)

Ánh đèn trắng lóa trong phòng bao đè bóng những người đang đứng xuống mặt đất, không khí ngưng trệ, im lặng như tờ.

Hồi lâu sau, Lương Hành run môi nói: "Ngụy Xuyên, tôi không cố ý, xin lỗi."

Ngụy Xuyên cúi đầu, ánh mắt dính chặt vào chiếc thẻ kẹp sách, vẻ mặt khó đoán.

Cậu không đáp lại Lương Hành, nhiệt độ xung quanh cứ thế giảm dần.

Tạ Linh Âm lặng lẽ ra hiệu cho Hứa Hạc Thanh, Hứa Hạc Thanh lắc đầu.

Bình thường Ngụy Xuyên rất dễ nói chuyện, chơi được với tất cả mọi người.

Nhưng làm hỏng món đồ quan trọng của cậu ấy, an ủi thì có tác dụng gì?

Nhiều người như vậy, Ngụy Xuyên không đến mức làm gì Lương Hành, nhưng chắc chắn cũng không thể bày ra vẻ mặt vui vẻ, điều này khiến những người có mặt đều rất khó xử.

Mạnh Đường cũng thấy khó xử, nếu Ngụy Xuyên không nhịn được mà nổi nóng với Lương Hành thì cũng hỏng mất tình cảm bạn cùng phòng của họ.

Cô khẽ hít một hơi, nhẹ nhàng đẩy Lý Trác đang chắn phía trước ra rồi nói nhỏ: "Cho tôi xem thử."

Ngụy Xuyên sực tỉnh, máy móc đưa mảnh gỗ thẻ kẹp sách cho Mạnh Đường.

Mạnh Đường nhìn qua, cười với Ngụy Xuyên: "Không sao đâu, sửa được."

"Thật sự sửa được hả?" Lương Hành vui mừng.

Mạnh Đường gật đầu: "Được, tôi biết sửa."

Ngụy Xuyên nghi ngờ xác nhận lại: "Thật sự có thể sửa?"

"Được." Mạnh Đường bật cười: "Tác phẩm điêu khắc gỗ hoàn chỉnh kia tôi còn sửa được, chút mảnh gỗ nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề."

Dứt lời, cô chỉ vào vết nứt nói: "Cậu xem, vết nứt rất nhỏ, cũng không bị ngược thớ gỗ, chỉ cần dùng cùng một loại gỗ mài ra bột mịn, phối hợp với keo tam hợp đã pha chế là có thể sửa, không khác gì lúc đầu đâu."

Lương Hành thấy cô nói đâu ra đấy, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn sợ hãi nói:

"Chỉ cần cậu sửa được, sau này cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi, vừa nãy suýt chút nữa Ngụy Xuyên nuốt chửng tớ rồi."

Hứa Hạc Thanh vỗ vai Lương Hành: "Chúc mừng cậu nhận được một thẻ hồi sinh."

Lương Hành cười hề hề.

Ngụy Xuyên lại không vui vẻ nổi, cậu đưa ra một vấn đề then chốt:

"Nhưng đây là gỗ do bảo tàng chuẩn bị, cậu cũng nói rồi, phải dùng cùng một loại gỗ mới bổ sung được, chúng ta đi đâu tìm?"

Tim Lương Hành lại treo lên, ông trời ơi, đừng có chơi cậu ta chứ.

Mạnh Đường không ngờ Ngụy Xuyên lại nhạy bén như vậy.

Cô vốn chỉ định trấn an cậu trước rồi mang về tự sửa, bây giờ không nói rõ ràng e là Ngụy Xuyên không yên tâm được.

Mạnh Đường bóp nhẹ mảnh gỗ, nói: "Mảnh gỗ này vốn dĩ là gỗ thừa, chắc cũng không tìm được gỗ nguyên liệu của nó nữa đâu, nhưng cậu đừng vội, gỗ khác nhau có cách sửa khác nhau."

Ngụy Xuyên nhìn cô, hạ giọng hỏi: "Thật sự có thể giống y hệt sao?"

Mạnh Đường cười, lắc lắc cái thẻ kẹp sách: "Cậu không tin tôi à?"

"Tôi tin." Ngụy Xuyên vội nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!