Chương 38: (Vô Đề)

Hoạt động trải nghiệm điêu khắc gỗ cho thanh thiếu niên tại bảo tàng diễn ra cả ngày, buổi sáng từ 9 giờ 30 đến 11 giờ kết thúc, buổi chiều từ 2 giờ đến 3 giờ 30.

9 giờ sáng thứ Ba Mạnh Đường đến bảo tàng, gặp chuyên viên lên kế hoạch hoạt động.

Sau khi nắm rõ quy trình cụ thể Mạnh Đường đã có tính toán trong lòng.

20 phút đầu là giải thích về văn hóa điêu khắc gỗ, cái này cô có chuẩn bị, sau đó một tiếng là trải nghiệm thực hành, trước khi kết thúc sẽ chụp ảnh cùng tác phẩm.

Buổi chiều là phần trình diễn của cô, cuối cùng trao giấy chứng nhận cho các bạn nhỏ có biểu hiện tốt.

Khoảng 9 giờ 20, các bạn nhỏ lần lượt đến nơi, phụ huynh không được vào trong nữa.

Mạnh Đường nhìn những đôi mắt to tròn sáng ngời bỗng nhiên có chút căng thẳng.

"Oa, chị ơi chị xinh quá."

Một cậu bé ở hàng ghế đầu đột nhiên khen một câu.

"Cảm ơn em." Mạnh Đường cười cười, bớt căng thẳng hơn, bắt đầu giới thiệu bản thân.

Slide văn hóa điêu khắc gỗ là do cô tự làm, hình ảnh bên trong rất nhiều, không để các bạn nhỏ phải nhìn chữ vất vả nhàm chán.

Mạnh Đường không hài hước nhưng giảng giải rất nghiêm túc.

Hôm nay các bạn nhỏ đến rất nể mặt, chăm chú nghe hết 20 phút.

Giờ thực hành thú vị hơn nhiều, Mạnh Đường phát tạp dề cho các bé, dạy về dụng cụ điêu khắc và công dụng.

Các bạn nhỏ dùng dao khắc an toàn và ván gỗ đoạn, trên đó đã in sẵn hình, các bé chỉ cần đồ theo rồi khắc rãnh theo đường viền.

Mạnh Đường kiên nhẫn hướng dẫn từng bé một, thời gian trôi qua lúc nào không hay, trình độ các bé cơ bản đồng đều.

Bảo tàng đã đặt làm một loạt đế giống nhau, có thể để các bạn nhỏ đặt tác phẩm của mình vào trong.

Mạnh Đường chụp ảnh cho tất cả các bé.

11 giờ 30, các bạn nhỏ được phụ huynh đón về từng người một.

Chiều Mạnh Đường còn phải quay lại nên định ăn tạm gì đó gần đây.

Vừa đeo ba lô lên thì chuyên viên lên kế hoạch nói: "Có cung cấp suất ăn tiêu chuẩn cho em đấy."

Mạnh Đường cười lắc đầu: "Không cần đâu ạ, lâu rồi em không đến đây, định đi dạo quanh đây chút, 1 giờ 30 chiều em quay lại ạ."

"Được rồi."

Mạnh Đường ra khỏi phòng tương tác thì điện thoại reo vang.

Ngụy Xuyên?

Mạnh Đường bắt máy: "Alo."

"Tớ muốn hỏi, các bạn nhỏ đều được phụ huynh dẫn đi ăn cơm rồi, có ai lo cơm cho cậu không?"

Mạnh Đường ngẩn người: "… Cậu đang ở bảo tàng à?"

"Đúng rồi." Giọng Ngụy Xuyên mang theo ý cười rất nhẹ, "Sao cậu còn chưa ra?"

"Sao cậu lại đến đây?" Mạnh Đường sải bước dọc theo con đường ra khỏi cổng bảo tàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!