Chương 33: (Vô Đề)

Ánh nắng cuối thu ấm áp dễ chịu xuyên qua kẽ lá hoàng liên tạo nên những vầng sáng loang lổ.

Gió thổi qua, lá cây xào xạc rung động, Mạnh Đường ngước mắt nhìn Ngụy Xuyên, tim bỗng hẫng một nhịp.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Đường, Ngụy Xuyên cũng ngẩn người, muộn màng nhận ra sự ám muội của hành động này.

Sự im lặng còn tĩnh mịch hơn cả lá rơi, Mạnh Đường không biết nên nhận chiếc lá trong tay cậu như thế nào.

Ngụy Xuyên mấp máy môi, nếu không đưa ra được một lý do thích hợp e là Mạnh Đường sẽ hiểu lầm cậu đang tán tỉnh.

Cậu hắng giọng, giải thích một cách khó khăn: "Đừng hiểu lầm nhé, mẹ tôi nuôi một con chó Maltese, tôi hay dùng đồ chơi trêu nó. Đương nhiên, tôi cũng không có ý mắng cậu là chó, chỉ là phản ứng theo bản năng thôi."

Nói xong cậu nhìn chằm chằm Mạnh Đường, hơi thở căng thẳng, đầu ngón tay cũng không tự chủ được mà xoa đi xoa lại.

Cái cớ vụng về khiến Mạnh Đường thả lỏng người, cô giơ tay lấy chiếc lá cậu đang cầm, đứng dậy nói: "Tôi đi tìm Đàm Hi."

"Đợi đã." Ngụy Xuyên sải bước dài tới chắn trước mặt cô.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hai người ăn ý cùng nhìn đi chỗ khác.

Mạnh Đường lẳng lặng cụp mắt chờ cậu nói tiếp.

Ngụy Xuyên nhớ đến chiếc vòng tay vẫn còn trong túi, không biết xử lý thế nào, liền hỏi: "Cậu và Hứa Hạc Thanh… nói chuyện thế nào rồi?"

Cậu cứ giữ đồ của người khác mãi cũng chẳng ra làm sao, nhưng lúc đó không nói, bây giờ Ngụy Xuyên càng khó mở miệng.

"Không nói chuyện gì mấy." Mạnh Đường trả lời.

Cả đời này e là cô cũng không học được cách chủ động.

Ngụy Xuyên "ồ" một tiếng: "Sau hội thao cậu ấy cũng không bận lắm."

"Tôi bận mà." Mạnh Đường xoay chiếc lá trong tay, nói nhỏ, "Tôi với cậu ấy không thân nên không biết chủ động thế nào. Cậu thích Linh Âm, vẫn luôn chuẩn bị tỏ tình, vậy tôi có thể hỏi cậu, với người không có nhiều giao thiệp trong cuộc sống và học tập thì tỏ tình như thế nào không?"

Thực ra Ngụy Xuyên cũng không hiểu, nói ra thì sự giao thiệp giữa cậu và Tạ Linh Âm còn kém xa so với Mạnh Đường.

Nhưng Mạnh Đường đã hỏi như vậy cũng coi như lấy hết can đảm, cậu khựng lại một chút rồi nói:

"Thì bắt đầu từ sở thích của đối phương thôi."

"Sở thích?" Mạnh Đường trầm ngâm, "Vậy… ngoài đồ điện tử, Hứa Hạc Thanh còn thích gì nữa?"

Ngụy Xuyên: "Vì vấn đề chuyên ngành, cậu ấy đương nhiên quan tâm đến việc vận hành các giải đấu thể thao hơn, nhưng trong cuộc sống thì thích trồng cây cảnh, ban công ký túc xá trồng cả đống."

Mạnh Đường cười khẽ: "Trùng hợp quá, Linh Âm cũng thích, chậu ngọc lộ trên bàn tôi là cậu ấy tặng đấy."

"Ngọc lộ?" Ngụy Xuyên suy nghĩ trong giây lát, "Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?"

Mạnh Đường nói: "Là sen đá, lá cây trong suốt long lanh, giống như ngọc thạch, rất đẹp."

Nhớ ra rồi, năm nhất Hứa Hạc Thanh từng tặng cậu, bị cậu chăm chết rồi.

Ngụy Xuyên: "…"

Biết thế hồi đó cậu nên chăm sóc tử tế.

Mạnh Đường lộ ra vẻ mặt buồn rầu, chậm rãi nói: "Nhưng tỏ tình mà tặng chậu cây? Có được không?"

"Đúng là không hay lắm." Ngụy Xuyên nói, "Cậu điêu khắc giỏi mà? Tại sao không tặng cái này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!