Chương 32: (Vô Đề)

Hai tay Ngụy Xuyên đút túi quần, từ trên cao nhìn xuống bước tới.

Tần Uyên nuốt trọn những lời th* t*c định thốt ra vào trong họng, cậu ta đánh không lại Ngụy Xuyên, từ nhỏ đã đánh không lại rồi.

Ngụy Xuyên lườm cậu ta một cái, quay đầu hỏi Mạnh Đường: "Sao cậu lại đi cùng tên này?"

Ánh mắt Mạnh Đường di chuyển giữa hai người: "Hai người quen nhau à?"

Ngụy Xuyên nhíu mày vẻ ghét bỏ: "Tao có thể giả vờ không quen không?"

"Đệch." Tần Uyên chửi thề, "Tao không đáng để nhìn mặt thế à?"

Ngụy Xuyên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng: "Mày bám lấy cô ấy làm gì?"

"Không phải đâu." Mạnh Đường thấy giọng điệu hai người quen thuộc, vội bước lên giải thích, "Cậu ấy hỏi tôi đường đến nhà thi đấu, bảo tôi dẫn đường cho cậu ấy."

Ngụy Xuyên nghe xong mày càng cau chặt hơn.

Tần Uyên chơi bóng toàn đến Đại học Z, quen thuộc nhà thi đấu còn hơn nhà mình, sao có thể không biết đường đi?

Dựa theo hiểu biết của cậu về Tần Uyên, chắc chắn là để ý Mạnh Đường nên đi tán tỉnh.

Ngụy Xuyên túm lấy cổ áo cậu ta, nhỏ giọng uy h**p: "Đi theo tao."

"Mày đừng có kéo cổ áo tao, hỏng form bây giờ."

Ngụy Xuyên đâu thèm quan tâm áo cậu ta có hỏng form hay không, thô bạo buông người ra, hạ giọng cảnh cáo: "Tao khuyên mày đừng có đánh chủ ý lên cô ấy."

"Sao? Mày để ý cô ấy rồi à?" Tần Uyên cười xấu xa nhướng mày.

Ngụy Xuyên nhịn xuống: "… Cô ấy thích Hứa Hạc Thanh, Hứa Hạc Thanh cũng là anh em của tao, mày đừng làm tao khó xử."

Tần Uyên đột ngột quay đầu: "Cô ấy chính là Mạnh Đường khiến mày vắng mặt trong tiệc sinh nhật của tao?"

"Mày nói nhỏ thôi." Ngụy Xuyên kéo cậu ta một cái, "Chuyện này bao giờ mới qua thế? Nếu thực sự không qua được thì trả lại đôi giày bóng rổ tao tặng mày đây."

"Thế thì không được."

"Vậy thì ngậm miệng lại."

Hai người lầm bầm to nhỏ, dù sao Mạnh Đường và Đàm Hi cũng không nghe thấy.

Đàm Hi dùng vai huých Mạnh Đường: "Lần trước ở đồn cảnh sát tôi đã muốn hỏi cậu rồi, cậu với Ngụy Xuyên thân lắm à?"

Mạnh Đường khựng lại, nói: "Cũng coi như là bạn bè."

Đàm Hi tặc lưỡi lạ lùng: "Chính là vì lần đó tìm cậu ấy làm người mẫu?"

"Chắc là vậy." Mạnh Đường nói qua loa, "Nói với hai cậu ấy một tiếng rồi hai đứa mình đi thôi?"

Đàm Hi nhún vai: "Tùy cậu."

Vừa dứt lời, Tần Uyên bỗng sải bước đi tới.

"Cùng đi ăn cơm đi, cảm ơn cậu đã chỉ đường cho tôi."

Giọng điệu và thái độ đều đứng đắn hơn rất nhiều.

"Không cần…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!