Chương 31: (Vô Đề)

Tuy Mạnh Đường dự định tỏ tình với Hứa Hạc Thanh nhưng cô không biết phải làm gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy Ngụy Xuyên có kinh nghiệm.

Nhưng hơn nửa tháng nay cô bận rộn với việc điêu khắc và phục chế đồ gỗ nên đã lâu không gặp Ngụy Xuyên.

Hôm cô kiểm tra thể lực thuận lợi qua ải cậu ấy có gửi một tin nhắn chúc mừng.

Tối qua, Tạ Linh Âm và mọi người trong ký túc xá nói lịch thi đấu của giải cơ sở đã được công bố.

Lịch thi đấu tổng cộng sáu ngày, bắt đầu từ ngày 20 tháng 11, chắc hẳn Ngụy Xuyên cũng đang bận rộn tập luyện.

Mạnh Đường nhìn đóa hoa hồng bằng gỗ mới thành hình, ý định tìm Ngụy Xuyên học hỏi kinh nghiệm cũng tan biến.

Thôi cứ đợi cậu ấy thi đấu xong rồi tính.

Đến lúc đó có khi món đồ điêu khắc cũng làm xong rồi.

Mạnh Đường cúi đầu cười, cầm dao lướt nhanh và dứt khoát trên khúc gỗ.

Vụn gỗ rơi lả tả, những cánh hoa hồng bên ngoài uốn cong có diện tích lớn nhất, càng lộ vẻ rực rỡ.

Mạnh Đường chìm đắm trong công việc, chốc chốc lại đổi dụng cụ, từ từ khắc những khe hở đổ bóng giữa hai lớp cánh hoa, từng lớp rõ ràng, vụn gỗ rơi xuống.

Mặt trời dần lặn, gáy đau nhức không thôi, Mạnh Đường dừng tay, liếc nhìn thời gian.

Vẫn còn sớm, đi căng tin ăn cơm rồi quay lại làm tiếp.

Sau khi mua một suất cơm, Mạnh Đường tìm chỗ gần đó ngồi xuống.

"Ngày 23 tháng sau, trận tứ kết CUBAL, cậu có đi xem không?"

Đầu đũa Mạnh Đường khựng lại, ánh mắt hơi di chuyển về phía sau, lén dỏng tai nghe hai nữ sinh phía sau trò chuyện.

"Ở tận Đại học G cơ à, hơi xa."

"Xa gì chứ, ở cổng trường có tuyến tàu điện số 3 đi thẳng đến đó mà."

"Xem trực tiếp cũng thế thôi."

"Thế là thế nào, Đại học G là sân nhà, sự cổ vũ của khán giả tại hiện trường cũng sẽ ảnh hưởng đến cầu thủ đấy, chúng ta đi cổ vũ cho Đại học Z đi."

"Hừ, đi cổ vũ cho Ngụy Xuyên thì có."

"Đi hay không? Hai giờ chiều bắt đầu, chúng ta đi từ buổi sáng."

"Được rồi."

Mạnh Đường mở khóa điện thoại xem lịch, ngày 23 tháng 11 là thứ Năm.

Cô có tiết cả ngày.

Hơn nữa cô cũng không hiểu bóng rổ, cũng sẽ không hò hét cổ vũ cuồng nhiệt, thà rằng ngồi đợi kết quả còn hơn.

Qua những lời miêu tả ít nhiều của người khác về Ngụy Xuyên, cô biết cậu ấy rất giỏi.

Điện thoại rung lên, Mạnh Đường bỗng nhiên khựng lại, thế mà lại là tin nhắn của Ngụy Xuyên: [Lịch thi đấu có rồi.]

Mạnh Đường đặt đũa xuống, trả lời: [Tôi biết, tôi còn biết cậu thi đấu ngày 23.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!