Vòng tay Mạnh Đường mua sáng hôm sau đã được giao đến, cô cơm cũng chưa ăn đã chạy ra điểm nhận chuyển phát nhanh.
Khi Ngụy Xuyên nhận được điện thoại của cô, cậu đang tập bóng một mình trong nhà thi đấu, những người khác đã đi ăn cơm rồi.
Cậu khựng lại, nói qua điện thoại: "Tôi đi tắm cái đã, cậu có thể giúp tôi mua một phần cơm được không?"
Mạnh Đường đồng ý, vừa hay cô cũng chưa ăn.
Ngụy Xuyên rất nhanh đã thu dọn xong bản thân, ngồi trên bậc thềm cửa hông nhà thi đấu.
Mạnh Đường từ xa nhìn thấy cậu liền vẫy tay với cậu.
Ngụy Xuyên thấy cô mua hai phần cơm, đứng dậy đón: "Cậu cũng chưa ăn à?"
"Ừ, bận đi lấy đồ chuyển phát nhanh." Mạnh Đường đưa phần của cậu cho cậu.
Ngụy Xuyên: "… Cậu có cần thiết thế không? Vì lấy đồ mà cơm cũng không ăn."
Mạnh Đường cười cười.
Hai người cứ thế ngồi trên bậc thềm, Ngụy Xuyên mở hộp cơm nhét vội miếng thịt vào miệng, than thở: "Sao hôm nay món gà xào ớt của căng tin phía Nam khó ăn thế nhỉ?"
"Không thể nào?" Mạnh Đường liếc cậu, "Căng tin Nam nổi tiếng với món gà xào ớt mà, sao khó ăn được."
Cổ tay Ngụy Xuyên xoay nhẹ, đưa hộp cơm đến trước mặt cô: "Không tin cậu thử xem."
Mạnh Đường do dự trong giây lát.
"Đũa tôi chưa chạm vào đâu, cậu chê tôi à?" Ngụy Xuyên trừng mắt nhíu mày.
"Không chê." Mạnh Đường gắp một miếng gà từ hộp cơm của cậu, một lúc sau nói: "Ngon mà, vị giác cậu bị sao thế?"
Ngụy Xuyên cúi đầu gắp thêm một miếng, vẫn thấy khó ăn.
Ăn xong Mạnh Đường thu dọn rác vào túi, sau đó đưa một cái túi khác cho Ngụy Xuyên.
"Một lon Redbull, cho cậu đấy, vòng tay thì nhờ cậu đưa cho Hứa Hạc Thanh nhé."
Cậu còn được một lon Redbull, Ngụy Xuyên nhướng mày, nhưng mà… cậu cũng chỉ có một lon Redbull thôi.
Nhận lời nhờ vả, sau khi tạm biệt Mạnh Đường, Ngụy Xuyên về phòng ký túc xá một chuyến.
"Hai người kia đâu?" Ngụy Xuyên hỏi Hứa Hạc Thanh.
Hứa Hạc Thanh đáp: "Lý Trác đi hẹn hò, Lương Hành đi làm bóng đèn rồi."
"Bệnh gì thế không biết." Ngụy Xuyên cười mắng, "Lý Trác chịu được cậu ấy à?"
Hứa Hạc Thanh nhún vai: "Ai biết được."
Ngụy Xuyên kéo ghế ngồi xuống cạnh Hứa Hạc Thanh.
Hứa Hạc Thanh nghiêng đầu: "Cậu có chuyện muốn nói với tôi à?"
Ngụy Xuyên lấy cái vòng tay ra đặt lên bàn cậu ấy: "Gặp Mạnh Đường, cái này là cậu ấy mua cho cậu, bảo là cảm ơn cậu hôm đó đã chắn cho cậu ấy trước mặt Trương Nhất Phàm."
Hứa Hạc Thanh nhìn một cái rồi nói: "Cậu ấy đã cảm ơn rồi, cái này không cần thiết đâu."
"Tấm lòng của người ta đấy." Ngụy Xuyên nhìn chằm chằm hộp vòng tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!