Ngày hôm sau Mạnh Đường rời ký túc xá lúc bảy giờ rưỡi.
Ăn xong ở căng tin cô mua luôn bữa sáng cho Ngụy Xuyên.
Hai quả trứng luộc, một hộp sữa, một cái bánh nướng.
Khi đến cửa ký túc xá nam Ngụy Xuyên vừa khéo chạy ra.
Mạnh Đường đưa bữa sáng qua, định dùng thân hình cao lớn của cậu ta để che chắn cho mình.
Vì người đi học tiết một (8 giờ sáng) khá đông, Ngụy Xuyên lại là nhân vật nổi tiếng trong trường, đối với nữ sinh đi bên cạnh cậu ta, những người khác tất nhiên sẽ tò mò.
"Các cậu học ở đâu?" Ngụy Xuyên hỏi.
Mạnh Đường đáp: "Xưởng điêu khắc bùn, tầng 3 tòa nhà khoa Điêu khắc."
Ngụy Xuyên nói: "Thời gian vẫn kịp, tôi ăn sáng cái đã."
"Được."
Ngụy Xuyên ăn như rồng cuốn, chưa đến tòa nhà khoa Điêu khắc đã giải quyết xong bữa sáng, uống xong ngụm sữa cuối cùng cậu ta ấu trĩ hỏi Mạnh Đường:
"Cậu nghĩ tôi có ném hộp sữa này vào thùng rác được không?"
Mạnh Đường: "… Được."
Vừa dứt lời, hộp sữa bay vèo đi, trúng ngay mục tiêu.
Ngụy Xuyên cười đắc ý: "Tôi mà ra tay thì chỉ có chuẩn."
Mạnh Đường cũng cong môi, tiếp xúc một lát với người tràn đầy năng lượng lại ấu trĩ thế này tâm trạng cũng có thể tốt lên.
Bước vào cánh cửa mở rộng, Ngụy Xuyên sững sờ: "Cậu đưa tôi đến công trường xây dựng đấy à?"
Chỉ thấy lối đi rộng lớn chất đầy gỗ đá, tượng thạch cao, còn có rất nhiều giá kim loại và đủ loại vật liệu bỏ đi, chỉ chừa lại một lối đi hẹp.
Mạnh Đường nói: "Đều là vật liệu cả đấy, rất nhiều thứ là nhặt từ bên ngoài về."
Ngụy Xuyên: "… Thảo nào người khác bảo tôi là sinh viên Mỹ thuật có người thích nhặt rác."
Mạnh Đường: "…"
Điều này cũng chẳng sai, dù đã tốt nghiệp nhiều năm, một số người vẫn giữ truyền thống thấy rác là nhặt.
Lên xưởng làm việc tầng ba, Ngụy Xuyên dù đã chuẩn bị tâm lý vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Hiện trường còn giống công trường hơn cả công trường.
Hơi ẩm của đất hòa lẫn với bụi mùn cưa, rỉ sét kim loại ập vào mặt.
Tầm mắt nhìn đâu cũng chỉ thấy hai chữ "hỗn loạn", chẳng có chỗ nào đặt chân.
"Vãi, là Ngụy Xuyên."
Các bạn học cơ bản đều đã đến, nghe vậy liền nhìn sang, Ngụy Xuyên hào phóng chào hỏi, đi tới hỏi mọi người đang làm gì.
"Hàn xì." Một nam sinh nói, "Làm khung xương."
"Mạnh Đường, người mẫu giáo sư bảo cậu tìm là Ngụy Xuyên á?" Một nữ sinh sáp lại gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!