Chương 29: (Vô Đề)

Ngụy Xuyên nằm cuộn tròn trên chiếc ghế xoay màu đỏ xem ảnh Mạnh Đường gửi cho mình.

Cô gửi sáu tấm, ba tấm chụp toàn cảnh ở ba góc độ, ba tấm còn lại là chi tiết ngũ quan được đục đẽo.

Cậu sờ sờ cằm, cảm thấy lạ lùng, Mạnh Đường cũng không có ảnh của cậu, chỉ định hình cái khung ngũ quan thôi, sao mà giống cậu thế nhỉ?

Nói như vậy, lúc Mạnh Đường định vị khắc đục, dùng mũi dao miêu tả, chẳng phải trong đầu đều là cậu sao?

Ghế xoay bỗng dưng dừng lại, Ngụy Xuyên gãi gãi vành tai, tự mình cảm nhận được hai phần ngượng ngùng.

Mải mê suy nghĩ, cửa phòng có người lén lút đi vào cậu cũng không hay biết.

Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng "Này" lanh lảnh dọa cậu giật bắn mình cậu mới quay đầu trừng mắt nhìn kẻ chơi khăm.

"Ngụy Tư Hoàn, chị có bị bệnh không?"

Chị ba của Ngụy Xuyên, Ngụy Tư Hoàn – người đang không có danh tiếng trong giới giải trí, vỗ một cái vào gáy Ngụy Xuyên:

"Gọi chị là Trình Doãn, đây là nghệ danh đại sư đặt cho đấy, chị không nổi tiếng là do mày gọi đấy."

Ngụy Xuyên cười khẩy: "Chị không nổi chẳng lẽ không phải do cái diễn xuất trợn mắt há mồm, khiến người ta tuyệt vọng của chị à?"

"Mày không phủ nhận nhan sắc của chị, lại còn xem phim chị đóng." Mạch não Ngụy Tư Hoàn kỳ lạ, ôm lấy đầu Ngụy Xuyên ra sức vò hai cái, "Chị cảm động quá, bố mẹ còn chẳng biết chị diễn cái gì, thế nào? Chị diễn vai bạn thân nữ chính nghĩa khí lắm đúng không?"

Ngụy Xuyên: "…"

Cậu thực sự hối hận vì đã đi tìm kiếm, cốt truyện ngượng ngùng đến mức muốn lấy ngón chân đào đất.

Vốn còn định kêu gọi bạn bè ủng hộ một chút, cuối cùng dẹp luôn ý định đầu độc người khác.

"Chị vào phòng em sao không gõ cửa?" Ngụy Xuyên xoay nửa vòng, giải cứu bản thân khỏi ma trảo của Ngụy Tư Hoàn.

"Chị gõ rồi, mày không nghe thấy." Ngụy Tư Hoàn hùng hổ ghé lại gần, "Xem cái gì đấy? Cho chị xem với."

Ngụy Xuyên theo phản xạ che điện thoại, Ngụy Tư Hoàn tay nhanh hơn não, giật phắt lấy.

"Trả em." Ngụy Xuyên cuống quýt với tay lấy.

"Không trả." Ngụy Tư Hoàn vừa né vừa xem, "Đây không phải mày sao? Mới có cái khung thôi, ai khắc cho mày đấy?"

"Ngụy Tư Hoàn."

Cậu tư nhà họ sắp nổi giận rồi, Ngụy Tư Hoàn trả điện thoại cho cậu: "Sao mà keo kiệt thế."

Ngụy Xuyên hừ lạnh: "Chị thì hào phóng, hồi bé toàn lén ăn hết bim bim em vất vả lắm mới thắng được."

Trong nhà không cho ăn đồ ăn vặt, Ngụy Xuyên và Ngụy Tư Hoàn không ít lần đấu trí đấu dũng với mẹ.

"Còn coi như bảo bối nữa chứ gì?" Ngụy Tư Hoàn chuyển chủ đề, "Nhìn cái điệu cười của mày kìa, yêu rồi hả?"

"Ai yêu đương?" Ngụy Xuyên cuống lên, "Đây là bạn em khắc cho."

"Bạn à? Trai hay gái?"

"Con gái."

"Ồ~"

"Rốt cuộc chị "ồ" cái gì, em cảm thấy…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!