Hai tiết đầu buổi sáng là "Lịch sử Lý luận Điêu khắc".
Mạnh Đường vừa vào lớp đã có bạn học đến hỏi kết quả điều tra, cô trả lời xong rồi tìm chỗ ngồi, Đàm Hi lại ngồi xuống bên cạnh cô.
Mạnh Đường nghiêng đầu, ánh mắt ngẩn ra: "Cậu ngồi đây á?"
Đàm Hi liếc xéo qua: "Sao? Không được ngồi à?"
Mạnh Đường: "… Được."
Đàm Hi khoanh tay trước ngực, thần thái vẫn kiêu ngạo như cũ: "Tôi biết cậu nghi ngờ tôi, bọn họ cũng đều nói là tôi phá hoại, nhưng tôi không làm là không làm, cậu không cần cùng bọn họ nói xấu sau lưng tôi."
"Cho nên…" Mạnh Đường nhìn thẳng cô ta, "Tôi phải học theo cậu, muốn nói xấu thì cũng phải nói trước mặt?"
Đàm Hi nghẹn lời.
Khóe môi Mạnh Đường hơi cong lên: "Tôi không nghi ngờ cậu, cứ đợi kết quả đi."
Đàm Hi rõ ràng không tin, Mạnh Đường cũng không có nghĩa vụ giải thích.
Giáo viên bước lên bục giảng, sau khi điểm danh Đàm Hi xé một tờ giấy rồi viết lên dòng chữ "Cậu thực sự biết phục chế sao" rồi đẩy qua.
Mạnh Đường viết: Biết.
Đàm Hi: Ông nội cậu còn nhận đồ đệ không?
Ngòi bút Mạnh Đường khựng lại, bỗng nhiên mỉm cười, nhanh chóng viết vài chữ đẩy sang.
Đàm Hi nhìn dòng chữ cuối cùng "Ông nội không nhận, tôi nhận" liền lườm Mạnh Đường một cái.
Còn có tâm trạng đùa giỡn cô ta nữa.
Thành công khiến Đàm Hi không làm phiền nữa, Mạnh Đường cong môi.
Hết bốn tiết, cô nhắn tin cho Ngụy Xuyên, xác nhận chiều nay cậu đến lấy áo, cô về phòng bỏ áo vào túi rồi xách đến xưởng điêu khắc gỗ.
Trong khu vực không làm việc của xưởng có tủ đồ cá nhân.
Mạnh Đường cất áo và túi vào đó, chuyên tâm vào món đồ điêu khắc gỗ nhỏ tặng Ngụy Xuyên.
Món đồ nhỏ đã đến giai đoạn thành hình phôi, nhìn xa đã ra dáng còn nhìn gần chưa rõ nét.
Trước đó vì tay bị thương nên đã chậm trễ quá nhiều, hôm nay Mạnh Đường phải định vị ngũ quan cho nhân vật điêu khắc gỗ.
Khuôn mặt của Ngụy Xuyên quả thực rất đáng chú ý, đường nét ngũ quan rõ ràng sạch sẽ, tỉ lệ tam đình ngũ nhãn gần như hoàn hảo.
Định trung tuyến, chia tam đình, tay Mạnh Đường chuẩn xác vững vàng, hơi thở cũng nhẹ đi nhiều.
Tượng không lớn, cao 25cm, chia ra khuôn mặt chỉ bằng lòng bàn tay nhân vật, điêu khắc tinh xảo cần sự kiên nhẫn cực lớn.
Tiếng "lách cách" giữa dao khắc và gỗ là bản nhạc êm dịu, Mạnh Đường giữ lấy sự yên tĩnh của xưởng điêu khắc, cúi đầu làm đến chập tối.
Chuông điện thoại nhắc nhở cô đến giờ ăn tối rồi, Mạnh Đường ngồi tại chỗ cử động cổ, vung vẩy cánh tay, lầm bầm: "Sao Ngụy Xuyên vẫn chưa đến."
Điện thoại reo, Mạnh Đường bắt máy liền nghe thấy tiếng Ngụy Xuyên: "Cậu còn ở xưởng điêu khắc không? Tôi tập xong rồi."
Mạnh Đường đáp: "Vẫn còn, tôi đợi cậu ở đâu?"
Ngụy Xuyên nói: "Ở dưới lầu đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!