Chương 26: (Vô Đề)

Cổ tay Mạnh Đường bị nắm chặt, Ngụy Xuyên cao lớn, cánh tay giơ cao che mưa cho cô.

Sân vận động nằm ngay cạnh nhà thi đấu, Mạnh Đường bị cậu kéo vào nấp dưới mái hiên.

Nhà thi đấu chỉ mở cửa chính, không ít người lười đi vòng nên đứng đợi mưa tạnh dưới mái hiên bên hông.

Mạnh Đường phủi nước mưa trên người, hơi thở có chút dồn dập: "Sao cậu lại ở đây?"

Ngụy Xuyên đáp một đằng hỏi một nẻo: "Thế nào? Cậu có bị ướt không?"

Mạnh Đường lắc đầu: "Không ướt lắm."

Vị trí của cô gần cửa hông nhà thi đấu nhất nhưng điều này cũng khiến những người đến sau cứ thế đẩy cô và Ngụy Xuyên càng sâu vào bên trong.

Ánh sáng từ điện thoại giữa không gian ngoài trời rộng lớn trở nên nhỏ bé và mờ ảo, nhưng cũng đủ để Mạnh Đường dùng mắt phác họa đường nét khuôn mặt Ngụy Xuyên.

Mái tóc ngắn của cậu phủ một lớp hơi nước, trên mặt cũng vương vài giọt nước.

Mạnh Đường lấy từ trong túi ra một miếng vải cotton đưa cho cậu: "Cậu lau đi."

"Cái gì đây?" Ngụy Xuyên cầm lấy, nương theo ánh đèn nhìn thử, "Khăn tay à?"

Mạnh Đường nói: "Không phải, chỉ là một miếng vải cotton sạch, tôi dùng khi vận chuyển đồ điêu khắc gỗ."

Ngụy Xuyên cười cười, dùng miếng vải lau qua mái tóc ngắn ướt nhẹp.

Xung quanh có khá nhiều người, may mà hai người đứng sát tường nên cũng chẳng ai để ý đến cậu. Ngụy Xuyên hơi ghé lại gần, thì thầm hỏi:

"Cậu chạy bộ một mình à?"

Mạnh Đường "ừ" một tiếng: "Ở phòng thí nghiệm phục chế đến tám giờ rưỡi mới ra, còn cậu? Sao lại ở sân vận động?"

Ngụy Xuyên nhét miếng vải vào túi, nói: "Tập luyện từ sáu giờ đến tám giờ rưỡi, có một tiếng hoạt động tự do, chơi game với đồng đội bị thua nên chịu phạt "Đại mạo hiểm" ra sân chạy hai vòng, vừa ra thì trời mưa."

Mạnh Đường bật cười, cuộc sống tập luyện này cũng đa sắc màu thật.

Mưa rơi xối xả, mười mấy phút trôi qua vẫn không có dấu hiệu ngớt.

Cứ thế này mà về thì ướt sũng từ đầu đến chân mất nhưng cặp đôi nhỏ bên cạnh lại không đợi được nữa.

Cô gái than phiền mưa to quá, đứng mỏi chân, chàng trai bảo cô dựa vào người mình mà nghỉ.

Cô gái ôm lấy chàng trai, rúc vào lòng nũng nịu r*n r*.

Chàng trai vừa hôn vừa dỗ dành cô gái khiến Mạnh Đường đứng bên cạnh ngượng đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

Cái kiểu coi trời bằng vung này đúng là xem những người xung quanh như khúc gỗ hết cả rồi.

Ngụy Xuyên vỗ vỗ vai Mạnh Đường, đổi chỗ với cô.

Cậu ghé vào tai chàng trai kia "này" một tiếng: "Người anh em, bên cạnh còn có người đấy, yêu đương cũng phải nhìn hoàn cảnh chút chứ."

Chàng trai kia "xì" một tiếng: "Tự mình không có bạn gái thì ghen tị cái gì?"

"Tôi ghen tị á?" Ngụy Xuyên tức quá hóa cười, "Tiếng hai người hôn nhau còn to hơn cả tiếng mưa, có cần tôi khiêng cái giường đến cho hai người không?"

Xung quanh vang lên một trận cười ồ, chuyện này chắc chắn sẽ thành tin bát quái hot nhất ngày mai.

Mạnh Đường đặc biệt khâm phục Ngụy Xuyên ở điểm này, người khác thì ngại ngùng cúi đầu, chỉ có cậu là đứng ra phát biểu vì chính nghĩa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!