Chương 21: (Vô Đề)

Từ khi Mạnh Đường có ký ức đến giờ, người bôi thuốc, lau nước mắt cho cô đều là dì Phương.

Bỗng nhiên Ngụy Xuyên muốn bôi thuốc cho cô khiến cô sững sờ một chút.

Trong lòng bàn tay, mấy vệt hằn đỏ bắt đầu rướm máu, Ngụy Xuyên không nhịn được mà nhíu mày: "Ông già ra tay cũng nặng thật."

Mạnh Đường vốn có lỗi, cô xuýt xoa một tiếng: "Chỉ là giận sắt không thành thép thôi."

"Đừng cử động nữa." Ngụy Xuyên nắm lấy cổ tay cô, "Dùng nước sạch rửa qua trước đã."

Dì Phương mang hai ba loại thuốc tới, thuốc tiêu viêm và chống nhiễm trùng.

Rửa sạch, sát trùng xong, Ngụy Xuyên dùng lòng bàn tay đỡ lấy mu bàn tay cô, bôi bột cầm máu tiêu viêm cho cô.

"Dùng băng gạc băng lại một chút, tôi cũng phục rồi đấy, tay trái vừa khỏi thì tay phải lại bị."

Cậu nhìn mà thấy đau, ấn đường vẫn luôn nhíu chặt.

Mu bàn tay bị hơi nóng thiêu đốt lướt qua, Mạnh Đường rụt tay về, mím môi: "Không sao đâu, vài ngày là khỏi thôi."

"Ông già có biết tay trái cậu bị thương không?" Ngụy Xuyên vặn chặt nắp lọ thuốc, "Biết mà còn đánh, lòng dạ sắt đá thật."

"Tôi không nói." Mạnh Đường nhìn cậu, "Thật ra ông nội rất thương tôi, thỉnh thoảng cũng chiều chuộng, nhưng một khi phát hiện thái độ của tôi có vấn đề thì không tránh khỏi một trận đòn vào lòng bàn tay."

"Vậy… bố mẹ cậu đâu?"

Trong sân im lặng trong chốc lát, câu này hôm qua lúc leo núi cậu đã muốn hỏi nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.

"Ly hôn rồi." Mạnh Đường cụp mắt, "Tôi do ông nội nuôi lớn."

Ngụy Xuyên cười khẩy: "Nuôi cậu lớn mà còn nỡ đánh, nhưng ông ấy dạy dỗ cậu cũng ưu tú thật."

"Nương tựa lẫn nhau thôi." Mạnh Đường không muốn nói về chủ đề này, chuyển hướng câu chuyện một cách cứng nhắc: "Sao cậu đến sớm thế?"

Ngụy Xuyên đi sang một bên rửa tay bằng nước sạch, đầu cũng không ngẩng lên: "Cũng đâu có sớm, đã hơn chín giờ rồi."

Dì Phương bưng hai đĩa bánh ngọt từ bếp ra cho Mạnh Đường, gọi Ngụy Xuyên cùng ăn: "Hai đứa lót dạ trước đi."

"Cảm ơn dì Phương." Nói rồi, cô đưa cho Ngụy Xuyên một miếng bánh đậu xanh, "Dì Phương tự làm đấy, nếm thử xem."

Tay Ngụy Xuyên dính nước, theo bản năng vươn cổ về phía trước há miệng ra.

Mạnh Đường sững sờ: "Cậu không có tay à?"

"Xin lỗi." Ngụy Xuyên vẩy vẩy tay, cầm lấy một miếng nhét cả vào miệng, "Ở nhà tôi cơm bưng nước rót, vừa nãy là do thói quen thôi."

Mạnh Đường thấy cậu nói năng hùng hồn, lầm bầm một câu: "Đại thiếu gia."

Bánh đậu xanh xuống bụng, Ngụy Xuyên giơ ngón tay cái về phía dì Phương: "Cao thủ trong dân gian."

Dì giúp việc ở nhà cậu làm cũng không ngon bằng dì Phương.

Dì Phương bị cậu chọc cho cười không khép được miệng.

Mạnh Đường lẳng lặng nhìn, cảm thấy fan đặt tên cho cậu là "Ngụy Ngọt" cũng không sai, ít nhất thì cái miệng rất ngọt, dỗ người ta đến ngẩn cả người.

Uống cạn nước trà, Mạnh Đường đứng dậy nói: "Không phải cậu muốn đến phòng trưng bày ở tiền viện sao? Đi thôi."

Ngụy Xuyên vội quay đầu đi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!