Chương 19: (Vô Đề)

Đi dọc theo con đường đá ra đầu ngõ, Mạnh Đường hỏi Ngụy Xuyên: "Cậu muốn đi đâu chơi?"

Ngụy Xuyên gãi đầu: "Tôi cũng chưa tới đây bao giờ, cậu cứ tự quyết định đi."

Mạnh Đường ngẫm nghĩ: "Gần đây có một Viện Triển lãm Di sản phi vật thể, đi dọc theo viện triển lãm về phía bắc có chùa Thủy Nguyệt, khá ít người biết, có thác nước rất đẹp, nhưng thời gian chỉ kịp đi một nơi thôi."

Viện triển lãm mở cửa từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, giờ đã gần 3 giờ, nếu đi viện triển lãm thì sẽ không đi được chùa.

"Đi chùa đi, cầu phúc cho trận đấu của tôi." Ngụy Xuyên không đắn đo, quyết định ngay.

"Được." Mạnh Đường cúi đầu gọi xe, "Thế bao giờ cậu về?"

Ngụy Xuyên: "Mùng 4 về trường tập luyện, lúc đến tôi đặt vé trưa mùng 3 rồi."

Taxi đến rất nhanh, Ngụy Xuyên bước lên mở cửa xe cho Mạnh Đường.

Đợi cô cảm ơn rồi lên xe, cậu vòng qua đuôi xe ngồi xuống bên cạnh cô.

"Ngày mai cậu có muốn đi đâu không?" Mạnh Đường nghiêng đầu hỏi cậu, "Tối về tôi lên lịch trình cho cậu?"

Ngụy Xuyên bật cười: "Cậu là người địa phương mà còn phải lên lịch trình á?"

Mạnh Đường: "… Thành phố lớn thế này, cũng có nhiều chỗ tôi chưa đi mà."

Ngụy Xuyên đảo mắt, dò hỏi: "Mai tôi còn được đến nhà cậu không?"

"Tại sao?"

Mạnh Đường trả lời xong cảm thấy không ổn, lại nói: "Tôi không có ý không cho cậu đến."

"Tôi biết." Ngụy Xuyên nói, "Lúc đi qua tiền viện tôi cũng rất hứng thú với phòng trưng bày nhỏ kia, tiếc là hôm nay chưa kịp xem."

"Nhiều cái là đồ luyện tay thôi, đều chẳng xem được đâu, ông nội cứ đòi bày ra đấy." Mạnh Đường cũng không biết sao mọi người lại cứ hứng thú với mấy món đồ cô điêu khắc từ nhỏ đến lớn thế.

Ngụy Xuyên: "Tôi xem cũng không được à? Có phải là bạn bè không?"

"… Được." Mạnh Đường bất đắc dĩ nói, "Tiện thể ăn cho hết đống hoa quả cậu mua đi, ông tôi không ăn mấy thứ này."

"Ok."

Hai người trò chuyện suốt dọc đường, ba giờ rưỡi mới đến chùa Thủy Nguyệt.

Khá nhiều người đã bắt đầu xuống núi.

Dù sao cũng là Quốc khánh nên trong chùa có không ít người.

Mạnh Đường ngước mắt nhìn lên, nói: "Chùa xây trên núi, phong cảnh trên đỉnh núi đẹp nhất, cậu có muốn leo không?"

Ngụy Xuyên lại tặng cô bốn chữ vàng: "Đến cũng đến rồi."

Mạnh Đường thở dài: "Được thôi."

"Không phải chứ, chưa leo đã mệt rồi?" Ngụy Xuyên cười cô, "Cậu thế này thì lấy đâu ra sức mà điêu khắc?"

Trước khi chính thức leo núi là một con dốc rất dài.

Mạnh Đường khó khăn leo lên: "Tới giờ tôi vẫn chưa dám cho ông biết tôi phải thi lại thể lực đâu."

"Sao thế?" Ngụy Xuyên dứt khoát đi lùi, dáng vẻ vẫn thoải mái như thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!