Chương 17: (Vô Đề)

Chuyện liên quan đến Ngụy Xuyên, Mạnh Đường không thể miêu tả rõ ràng với người khác, may mà Tạ Linh Âm không truy hỏi thêm.

Nửa giờ sau taxi dừng lại ở đầu một con ngõ không tính là rộng rãi.

Tạ Linh Âm nhìn ra ngoài, tường trắng ngói xanh, mái cong chạm trổ hình thú, hai cánh cửa gỗ dày nặng trông như phủ đệ trong phim truyền hình.

"Cậu chắc chắn đây không phải khu du lịch chứ?" Tạ Linh Âm hỏi Mạnh Đường, "Nhà cậu á?"

Mạnh Đường xách túi của hai người xuống xe, nói: "Chỉ là nhà cũ xây phỏng cổ thôi, xây từ những năm 90, trước đây từng có điều kiện, sau này bị bố tớ phá chỉ còn lại mỗi tòa nhà cổ này."

Tạ Linh Âm "ồ" một tiếng: "Trông to thật."

Mạnh Đường dẫn cô ấy bước lên bậc tam cấp: "Năm cổng ba viện, tớ và ông nội đều ở trung viện, ông ở phòng chính, tớ ở phòng phía đông, tiền viện để tiếp khách, hậu viện sửa thành xưởng làm việc hết, mấy phòng trống còn lại cũng chứa đầy gỗ."

Dứt lời, Mạnh Đường gõ lên tay nắm cửa bằng đồng.

Cánh cửa lớn kẽo kẹt mở ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị cười tươi rói: "Tôi canh giờ chuẩn thật, vừa chạy ra thì cô đã gõ cửa."

"Dì Phương," Mạnh Đường chào hỏi, quay sang giới thiệu Tạ Linh Âm, "Đây là bạn học của cháu, họ Tạ."

"Ông cụ nói rồi, mau vào đi."

Tạ Linh Âm khẽ gật đầu: "Làm phiền ạ."

Đi suốt một đường chẳng gặp ai, Tạ Linh Âm tò mò hỏi: "Nhà lớn thế này mà dọn dẹp sạch sẽ quá, nhà cậu có bao nhiêu người giúp việc vậy?"

Mạnh Đường còn chưa kịp trả lời dì Phương đã cướp lời: "Có mỗi mình tôi thôi."

"Hả?" Tạ Linh Âm kinh ngạc, "Một mình dì ạ?"

"Dì Phương, đừng trêu cậu ấy nữa." Mạnh Đường cười, quay sang giải thích cho Tạ Linh Âm, "Người muốn gửi con đến xin ông tớ nhận làm đồ đệ nhiều lắm, ông tớ nhận hết nhưng không thu học phí, đám trẻ chỉ cần quét dọn vệ sinh là được, nhưng bao năm nay chẳng có ai trụ lại được cả."

Tạ Linh Âm: "Tại sao?"

Mạnh Đường: "Nghề này, thiên phú và nỗ lực thiếu một cũng không được, ông tớ làm thầy, không phải là nghiêm khắc mà là hà khắc."

"Lại nói xấu gì ta sau lưng đấy hả?"

Qua khỏi cửa hoa, một ông lão lưng hơi còng, trán rộng mũi cao đứng chắn ngay trước mặt.

"Ngài chính là đại sư Mạnh?" Tạ Linh Âm kích động bước lên.

"Đại sư gì chứ, cứ gọi theo Tiểu Đường là được." Mạnh Ngộ Xuân không có chút vẻ bề trên nào, nhìn bề ngoài cũng không nhận ra là một bậc thầy đại sư, chỉ giống như một ông cụ bình thường.

Tạ Linh Âm: "Vậy cháu mặt dày gọi ngài một tiếng ông Mạnh ạ."

Mạnh Ngộ Xuân gật đầu, quay sang trêu chọc cháu gái: "Cháu không dẫn cậu nhóc thích cháu về à?"

Tạ Linh Âm há hốc mồm, ông cụ cũng biết chuyện này sao?

"Ông nội." Mạnh Đường liếc nhìn Tạ Linh Âm đang hóng chuyện, "Ông có thể nghiêm túc chút được không, đã bảo là bạn học rồi mà."

"Được được được, thế bảo bạn học của cháu mai qua chơi, hai đứa ăn cơm trước đi, ăn xong thì nghỉ ngơi, phòng dọn sẵn cho cháu rồi đấy."

Mạnh Đường hừ một tiếng: "Biết rồi ạ."

Ông cụ chú trọng dưỡng sinh, qua sáu giờ tối là không ăn gì.

Trong phòng ăn chỉ có Mạnh Đường và Tạ Linh Âm, Tạ Linh Âm không nhịn được tò mò: "Cậu nhóc thích cậu? Hả? Mạnh Đường? Có phải cậu…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!