Mạnh Đường khẽ giải thích một lượt, có chút ngượng ngùng nép sát vào tay vịn bên cạnh.
Ngụy Xuyên "ồ" một tiếng: "Cậu cứ ngồi đi, chỉ là cái ghế này thật sự khiến người ta khó chịu."
Mạnh Đường liếc nhìn khoảng trống ở giữa, cả người không tự chủ được mà trượt xuống.
Trông cô cứ như một khúc gỗ thẳng đuột, Ngụy Xuyên quay đầu cười thầm, cơn buồn ngủ vơi đi quá nửa.
"Cái này…" Mạnh Đường bám chặt lấy tay vịn, "Sao cứ trượt vào giữa thế nhỉ?"
"Ở giữa chịu lực nhiều nên đệm ngồi bị xẹp xuống rồi," Ngụy Xuyên cũng tự mình trượt xuống, "Lại còn là chất liệu da, trượt là phải."
Mạnh Đường hì hục chống tay giữ người, người ngồi ghế thương gia phía trước bực bội nói một câu: "Có thể yên lặng chút được không?"
Ngụy Xuyên vốn đã đang nén giận vì thiết kế ghế ngồi bất hợp lý, nghe vậy liền phản bác:
"Anh trai à, tiếng hai đứa tôi còn chưa lớn bằng tiếng video anh đang lướt đâu."
Người kia khinh thường nói: "Không có tiền thì lần sau cứ ngoan ngoãn mà ngồi ghế hạng hai."
"Có mỗi cái ghế rách mà anh cũng phân chia cao thấp sang hèn à?" Tính khí Ngụy Xuyên hoàn toàn bùng nổ, "Anh có tiền sao còn ngồi ghế thương gia chịu đựng chúng tôi làm gì? Dòng máy bay chủ lực hiện tại của Gulfstream cũng đâu có đắt, vài trăm triệu thôi, anh không có sao?"
Người phía trước thẹn quá hóa giận đứng phắt dậy, Ngụy Xuyên cũng chưa từng ngán mấy kẻ này, liền đứng lên theo.
Tầm mắt của gã đàn ông kia chuyển từ nhìn xuống thành nhìn ngang, rồi lại phải ngước lên, ánh mắt cũng từ kiêu ngạo chuyển sang e dè.
"Thấy… thấy cậu là sinh viên, tôi không thèm chấp nhặt."
Gã đàn ông tự tìm cho mình một cái cớ, sau khi ngồi xuống, tiếng lướt video ngắn cũng giảm đi hai phần.
Ngụy Xuyên hừ lạnh ngồi xuống, vừa liếc mắt sang đã chạm phải đôi mắt sáng lấp lánh.
"Cậu lợi hại thật đấy!" Mạnh Đường không tiếc lời khen ngợi.
Ngụy Xuyên cười một tiếng: "Học tập đi, đừng có ngốc nghếch nữa, lần sau gặp phải loại người này thì phải dùng lời lẽ chặn họng hắn lại."
"Không phải là tôi không so đo," Mạnh Đường cười nhạt nói, "Mà là tôi không để tâm, hơn nữa tôi là con gái, đôi co với đàn ông sẽ làm tăng tỷ lệ nguy hiểm."
"Cậu nói vậy cũng đúng," Ngụy Xuyên nở nụ cười chân thành đầu tiên từ lúc lên xe, "Lùi một bước trời cao biển rộng."
Mạnh Đường "ừ" một tiếng: "Ông nội tôi từng nói, lùi một bước trời cao biển rộng là không sai, nhưng chỉ được lùi một bước thôi, phải dùng kỹ thuật, dùng lý lẽ để thu phục người khác."
Trò chuyện một hồi, hai người lại vì chất liệu trơn trượt của ghế mà sát lại gần nhau.
Ngụy Xuyên tò mò hỏi tới: "Nếu đối phương không biết điều lại còn được đằng chân lân đằng đầu thì sao?"
Mạnh Đường nhìn vào mắt cậu nói: "Khi điêu khắc, nếu dao khắc và gỗ cứng đối cứng, cả hai đều sẽ không có kết cục tốt, nhưng nếu xoay dao mượn lực, vụn gỗ sẽ rào rào rơi xuống."
"Trong lòng có mưu lược ha," Ngụy Xuyên cười, "Tôi còn tưởng cậu thực sự sẽ không phản kích."
Môi Mạnh Đường cong lên một nụ cười nhẹ.
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu", có một số người, chỉ cần một lần là có thể nhìn rõ bản chất.
(Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Đường đi (chí hướng) không giống nhau thì không thể cùng nhau bàn bạc mưu kế. Ý là không cùng chí hướng thì không thể đi chung đường)
Cô có đạo của cô, kiên trì giữ vững bản thân là được.
Hai người hoàn toàn dính sát vào nhau, tháng mười quần áo mỏng manh, Mạnh Đường ngượng ngùng chống tay nhích sang bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!