Chương 12: (Vô Đề)

Mạnh Đường ngồi trên bậc thềm sân bóng rổ, nghe thấy tiếng bước chân thì theo bản năng ngước mắt lên.

Trước mắt thoáng qua một bóng người cao lớn, sau đó Ngụy Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, đặt đồ lên đầu gối cô.

Mạnh Đường hờ hững giữ lấy, nghiêng đầu hỏi: "Cái gì thế?"

"Tiện tay mua bữa tối cho cậu đấy." Ngụy Xuyên nói, "Để bụng đói thì đánh bóng kiểu gì."

Mạnh Đường hơi ngẩn người, không ngờ Ngụy Xuyên lại mua bữa tối cho mình.

"Cậu nhìn cái gì?" Ngụy Xuyên vặn chai nước uống một ngụm, "Mau ăn đi."

Mạnh Đường mở túi ra, bên trong là cơm nắm hoa anh đào và sữa chua, còn có một hộp nhỏ cà chua bi nhiều màu.

Ngụy Xuyên trợn mắt nhìn Mạnh Đường nhặt những quả màu đỏ ăn hết, cười nói: "Xanh vàng có độc à?"

Mạnh Đường bị câu nói đùa bất ngờ của cậu chọc cười: "Màu xanh ngọt quá, màu vàng thì không ngon lắm."

"Đưa tôi." Ngụy Xuyên đưa tay ra, "Tôi ăn."

Mạnh Đường đưa chỗ cà chua còn lại cho cậu rồi chậm rãi uống hết hộp sữa chua.

Ở đây không có thùng rác, Ngụy Xuyên mở túi nilon ra, ra hiệu cho Mạnh Đường ném vỏ hộp sữa chua vào.

Thấy cô ném bằng tay trái, cậu hỏi một câu: "Tay cậu thế nào rồi?"

Mạnh Đường tưởng cậu đang vội lấy món đồ gỗ kia, cười cười: "Khá hơn nhiều rồi, nửa tháng nữa là có thể động dao, sẽ không lỡ việc của cậu đâu."

"Đưa tay ra tôi xem."

"Hả?" Mạnh Đường sửng sốt.

"Hả cái gì? Đưa ra đây."

Biểu cảm và giọng điệu của cậu quá đỗi đương nhiên, Mạnh Đường theo bản năng xòe lòng bàn tay ra.

Những vết chai sạn còn sót lại đã mỏng đi nhưng vẫn khác với bàn tay mềm mại của những cô gái bình thường.

Mạnh Đường chỉ hơi mở lòng bàn tay, dường như không muốn Ngụy Xuyên nhìn thấy toàn bộ vẻ xấu xí của nó.

"Có để lại sẹo không?" Sắc mặt Ngụy Xuyên không có gì khác thường, chỉ nhíu mày.

"Không đâu," Mạnh Đường lắc đầu, "Bác sĩ Ngụy đã kê thuốc bôi cho tôi rồi."

Ngụy Xuyên đặt túi rác sang bên cạnh, lại hỏi: "Có thể tập với bóng được chưa?"

"Được rồi." Mạnh Đường biểu diễn khả năng cầm nắm, "Cậu xem này."

"Đi, tập cùng cậu một tiếng." Ngụy Xuyên lấy bóng từ trong túi ra, "Vương Giác còn làm khó cậu không?"

"Không," Mạnh Đường bỗng cười khẽ, "Anh ta đi đường vòng tránh tôi rồi."

Ngụy Xuyên cười khẩy: "Hồi trước anh ta chia tay bạn gái nên giận cá chém thớt lên cậu, giờ nhìn lại, đáng đời bị đá."

Hóa ra là vậy, Mạnh Đường nghĩ thầm một cách xấu xa: Chia tay tốt lắm.

"Qua đây," Ngụy Xuyên vẫy tay gọi Mạnh Đường, "Còn nhớ những gì đã dạy cậu không?"

Mạnh Đường chột dạ, nhớ thì có nhớ nhưng làm được hay không lại là chuyện khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!