Chương 10: (Vô Đề)

Mạnh Đường thay một bộ quần áo, nói với bạn cùng phòng một tiếng rồi xuống lầu trước.

Ngụy Xuyên dựa vào chiếc Land Rover Defender, cúi đầu chơi game, nữ sinh đi ngang qua cố tình đi chậm lại, đều muốn biết cậu đang đợi ai.

Mạnh Đường chạy chậm tới: "Ngụy Xuyên."

Ngụy Xuyên theo bản năng ngước mắt lên, cả người bỗng khựng lại.

Mạnh Đường xõa tóc dài, một nửa buông xuống trước ngực phải, một chiếc váy trắng tựa như hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ, không phô trương nhưng khiến người ta phải dừng chân.

Lần đầu tiên Ngụy Xuyên thấy Mạnh Đường xõa tóc bay bay, vì nụ cười lịch sự kia mà bớt đi ba phần thanh lạnh, thêm nhiều phần dịu dàng.

"Xin lỗi." Mạnh Đường vừa nói vừa khoác chiếc áo sơ mi rộng lên người, "Linh Âm muốn tắm trước nên chưa xuống."

Ngụy Xuyên hoàn hồn, ánh mắt khẽ động: "Xin lỗi làm gì?"

Mạnh Đường nói: "Tôi tưởng cậu sẽ muốn có thêm thời gian ở chung với cậu ấy."

Ngụy Xuyên mở cửa ghế phụ cho cô: "Nghĩ gì thế, tôi là người để ý mấy phút đấy à?"

Mạnh Đường cũng ngại để người ta làm tài xế cho mình, đành leo lên ghế phụ.

"Cẩn thận." Ngụy Xuyên đỡ cổ tay cô một chút, động tác nhẹ nhàng, nhìn kỹ còn mang theo chút căng thẳng.

Từ khi Thạch Lam nói đôi tay Mạnh Đường quý giá như thế nào, mỗi lần nhìn cậu đều cảm giác như chúng làm bằng vàng, khiến cậu vô thức muốn bảo vệ.

"Không sao đâu, hết đau rồi." Mạnh Đường nhìn thấy những bạn học đi ngang qua liếc nhìn đầy ẩn ý, nhắc nhở Ngụy Xuyên: "Đi nhanh thôi, nhiều người nhìn lắm."

Mấy ngày nay dần thân quen với Ngụy Xuyên, giọng điệu của Mạnh Đường trước mặt cậu không còn câu nệ như lúc đầu nữa.

Ngụy Xuyên vòng qua đầu xe lên ghế lái, hỏi: "Đặt nhà hàng nào thế?"

Mạnh Đường nói tên: "Tôi không rành lắm, tìm trên mạng thấy đánh giá cũng khá tốt."

Mạnh Đường không thiếu tiền nhưng h*m m**n vật chất không cao, từ trên xuống dưới không có món đồ hiệu nào gọi được tên, đương nhiên cũng chẳng nghiên cứu gì về nhà hàng.

Tìm trên mạng nửa ngày, cuối cùng chọn một quán đồ ăn địa phương cách trường không xa cũng không gần, bình quân đầu người khoảng 500 tệ.

Ngụy Xuyên nhướng mày hỏi: "Gia cảnh bạn cùng phòng cậu thế nào?"

Nhà hàng này cậu biết, bình quân năm sáu trăm, sáu người phải mất hai ba nghìn.

Mạnh Đường nói: "Đều khá tốt."

Ngụy Xuyên gật đầu: "Vậy được, chọn nhà hàng này đi."

Sau khi đến nhà hàng hai người được dẫn vào phòng bao, Mạnh Đường bảo Ngụy Xuyên gọi món luôn.

Ngụy Xuyên cũng không khách sáo, gọi hai món nguội là thịt đông pha lê, lòng lợn ngâm rượu, ngoài ra gọi thêm đậu phụ sốt cua, gan lợn xào tương và canh măng hầm thịt.

"Còn lại cậu gọi đi."

Mạnh Đường đắn đo nửa ngày rồi nhờ nhân viên phục vụ giới thiệu.

Nhân viên giới thiệu cho cô ba bốn món, cô hỏi Ngụy Xuyên: "Cậu thấy thế nào?"

Ngụy Xuyên nói: "Được đấy, Hứa Hạc Thanh không kén ăn đâu."

"Tôi không có ý đó." Mặt Mạnh Đường đỏ lên, "Tôi mời cậu ăn cơm mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!