Nặn đất, gọt giũa cả buổi sáng, tay Mạnh Đường mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh.
Cô ngẩng đầu thả lỏng hai giây thì bị giáo sư ghé sát vào làm cho giật mình.
Mạnh Đường quệt bùn vào tạp dề, cười bẽn lẽn: "Thầy ạ."
"Ừm," giáo sư đưa cho cô một tờ giấy, "Tuần sau bắt đầu học phần mới, em sang bên viện Thể thao tìm một người đến làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy."
"Dạ?" Mạnh Đường hơi há miệng, có chút bất ngờ và cả vài phần không tình nguyện, "Là em ạ?"
Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, cô là kiểu người hướng nội trong số những người hướng nội, giao tiếp với bạn học và thầy cô rất hạn chế, không ngờ lại bị phân công nhiệm vụ này.
"Trong quá trình sáng tác, tượng đất có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến sai lầm bị đóng khung."
Mạnh Đường mím môi, biết giáo sư cảm thấy cô quá hướng nội.
Cô đưa tay nhận tờ giấy, trên đó viết "Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1", phía sau còn kèm theo phương thức liên lạc.
Ngụy Xuyên, cái tên này Mạnh Đường có biết.
Cậu ta học lớp chuyên sâu bóng rổ của ngành Huấn luyện, là chủ lực của đội bóng rổ trường, cũng là cầu thủ của giải CUBAL.
(CUBAL là tên viết tắt của Giải Bóng rổ Hiệp hội Đại học Trung Quốc (tiếng Anh: Chinese University Basketball Association League).)
Nhưng trong ấn tượng của Mạnh Đường, cậu ta chỉ là một tên ngốc nghếch tứ chi phát triển.
Hồi khai giảng năm nhất, cô đến trường một mình, hành lý rất nhiều, đàn chị đón cô đã tùy tiện kéo một người lại giúp cô bê chăn nệm.
Người đó chính là Ngụy Xuyên.
Lúc lên lầu, vali quá nặng, cô và đàn chị phải cùng nhau khiêng.
Ngụy Xuyên thấy thế liền một tay giật phăng lấy.
Mạnh Đường ngại để cậu ta bê hết một mình nhưng Ngụy Xuyên lại cười híp mắt: "Chút trọng lượng này tính là gì."
Vừa dứt lời, "rầm" một tiếng, chiếc vali bị cậu ta va vào lan can ở góc cua, vỡ tan tành.
Vali của cô đã dùng nhiều năm, đồ đạc lỉnh kỉnh lăn lóc ra ngoài, Ngụy Xuyên theo phản xạ đưa tay vớt, kết quả lại vớt trúng chiếc áo lót trắng tinh của cô.
Dây áo mảnh mai vắt vẻo trong lòng bàn tay to lớn của cậu ta, Mạnh Đường chỉ hận không thể chui xuống đất.
Sau đó Ngụy Xuyên nhờ đàn chị mua đền cho cô một chiếc vali mới, hai người cũng không còn liên lạc gì.
Ăn cơm xong về ký túc xá, Mạnh Đường tắm rửa, giặt sạch quần áo dính bùn đất, sau đó lề mề lưu số điện thoại của Ngụy Xuyên.
Cô hít sâu một hơi rồi gọi đi nhưng không ai nghe máy.
Mạnh Đường làm mặt khổ sở, chẳng lẽ chiều nay phải đến nhà thi đấu tìm người?
Cô gục đầu xuống bàn, khó xử muốn chết, nhưng khổ nỗi chiều nay là giờ sáng tác tự do, hoàn toàn có thời gian.
Mạnh Đường đợi mấy tiếng đồng hồ mà Ngụy Xuyên vẫn không gọi lại.
Khoảng ba giờ chiều, cô chậm chạp đeo balo ra khỏi cửa. Nhà thi đấu bóng rổ cách tòa nhà ký túc nữ số 19 không xa lắm.
Vào cửa chính, trên sân bóng có hai nhóm người đang tập luyện, ở ghế dự bị bên cạnh lác đác vài người ngồi xem.
Mạnh Đường nép vào ven tường, có nam sinh nhìn thấy cô liền chạy tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!