Câu trả lời của Phó Vân Hành giống như một viên đá ném vào trong mặt hồ phẳng lặng.
Trong khoảnh khắc đó, y tá đang đứng cách đó không xa dựng lỗ tai lên nghe trộm cũng chạy tới, không khỏi kinh ngạc.
Các cô ấy thấy đôi mắt lẫn vẻ mặt của Phó Vân Hành, đều lộ ra một câu —— hóa ra ở trước mặt bạn gái, bác sĩ Tiểu Phó là như thế này sao?
Nói như vậy, bác sĩ Tiểu Phó cũng giống như người bình thường mà thôi.
Phó Vân Hành không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, vô cùng bình tĩnh:
"Còn muốn hỏi cái gì nữa không?"
Các y tá còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau khi nghe được tin tức này, ăn ý cùng lắc đầu.
Phó Vân Hành gật đầu, nhấc chân đi vào văn phòng bác sĩ.
Sau khi ngồi xuống, anh mới trả lời câu hỏi Bác Mộ Trì.
Phó Vân Hành:
"Các cô ấy hỏi anh một vấn đề."
Bác Mộ Trì: Chuyện gì?
Phó Vân Hành:
"Hỏi anh người bạn trai em nhắc tới trong buổi phỏng vấn có phải là anh không."
Bác Mộ Trì hơi lúng túng:
"Vậy anh trả lời như thế nào?" Phó Vân Hành trả lời lại từng câu từng chữ đúng như sự thật:
"Anh nói, có lẽ là em cũng không có người bạn trai siêu dính người thứ hai nào."
Bác Mộ Trì: .
Nhìn thấy đoạn đối thoại của hai người, Đàm Thư ở bên cạnh cười ầm lên.
"Tớ phát hiện lúc Phó Vân Hành nói chuyện với cậu cũng khá thú vị đấy."
Bác Mộ Trì gật đầu: Đôi khi là vậy.
Ngẫu nhiên, cô còn bị sự hài hước không biết nên khóc hay nên cười của Phó Vân Hàn chặn họng, không có cách nào trả lời.
Đàm Thư ở bên cạnh cảm khái, chậc một cái rồi nói:
"Quả nhiên ở trước mặt bạn gái người đàn ông nào cũng khác biệt."
Nghe vậy, Bác Mộ Trì ngửi được tín hiệu tám chuyện từ vũ trụ.
Đôi mắt cô sáng bừng, nhìn Đàm Thư, dùng khuỷu tay cọ cọ cô ấy, hóng chuyện nói:
"Nói cho tớ nghe xem nào, đàn anh Tạ Hồi ở trước mặt cậu khác biệt như thế nào?"
…
Mặt Đàm Thư nóng lên, liếc mắt nhìn cô một cái:
"Bí mật khuê phòng, không tiện kể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!