Lúc Bác Mộ Trì tắm xong thì anh đã làm xong bữa sáng rồi.
Sắc trời bên ngoài cũng đã sáng lên, mặc dù vẫn có chút cảm giác sương mù mênh mông nhưng cũng khá hơn rất nhiều so với lúc họ ra ngoài.
Bác Mộ Trì biết đa số mùa đông ở Thành Bắc đều như thế, cũng tập mãi thành quen rồi.
"Nhân lúc còn nóng thì ăn đi." Phó Vân Hành thuận miệng nói: Anh đi tắm.
Bác Mộ Trì gật đầu.
Cô bước tới cạnh bàn ăn nhìn, trước khi ra ngoài tập thể dục với cô, Phó Vân Hành đã nấu cháo sẵn, là cháo gạo kê. Ngoài ra còn có thêm trứng hấp, bánh bao và màn thầu, vừa dễ tiêu hóa vừa đơn giản.
Nghe tiếng nước truyền ra từ phòng tắm bên kia, Bác Mộ Trì uống hai ly nước rồi ngồi im chờ anh.
Cô mở điện thoại xem thử, phát hiện bây giờ vẫn chưa quá bảy rưỡi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bác Mộ Trì thấy buồn chán nên chơi điện thoại, nhưng lại mất tập trung.
Chưa đói à? Phó Vân Hành tắm rất nhanh, ra thì thấy cô đang chơi di động.
Bác Mộ Trì: Chờ anh đấy.
Mặc dù cô không cần quá khách sáo với Phó Vân Hành, nhưng mà người làm khách như cô vẫn phải có tính tự giác. Chủ nhà chưa tới mà cô ăn một mình thì trông rất kỳ cục.
Tất nhiên nếu đổi thành bầu không khí ở chung như lúc cô và Phó Vân Hành còn nhỏ, thì chắc cô sẽ không như thế.
Nhưng bây giờ bọn họ đều lớn rồi, không giống trước nữa.
Phó Vân Hành nhìn cô một cái.
Phải nói thế nào về cái nhìn kia nhỉ, Bác Mộ Trì cảm thấy dường như anh rất bất ngờ khi mình sẽ chờ anh.
Nghĩ như thế, Bác Mộ Trì liếc anh đầy tức giận,
"Thấy bất ngờ lắm hả?"
Từ trước tới nay cái người này thích ăn ngay nói thật, Có hơi.
Bác Mộ Trì: ...
Cô hừ nhẹ, có vẻ kiêu ngạo không chịu nói lý,
"Đó là do anh chưa đủ hiểu em." Cô nói thầm:
"Chúng ta không gặp nhau bao lâu rồi, em cũng đâu còn là Bác Mộ Trì hay dành ăn như hồi còn nhỏ chứ."
Nghe thấy lời này, Phó Vân Hành nói với vẻ nghi ngờ: Vậy ư?
... Bác Mộ Trì không muốn so đo từng chút với anh, đáp lại: Đúng thế.
Phó Vân Hành nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Bác Mộ Trì cúi đầu ăn cháo, ăn được hai ngụm thì cô chợt nhớ ra chuyện Trần Tinh Lạc nói với mình tối hôm qua.
"Hôm nay anh có cần trực ban không?"
Bác Mộ Trì nâng mắt nhìn,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!