Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
"Này."
Lúc Ngụy Tử Hư đang xuống cầu thang thì bị gọi lại. Cũng thật trùng hợp, cạnh cầu thang chẳng có ai, tốc độ đi của hắn cũng không chậm, chỉ còn một bậc cuối cùng lại va phải Lưu Tỉnh.
Gã mặc áo khoác liền mũ màu xám khói, phéc
-mơ
-tuya chỉ kéo đến một nửa, bên trong trống trơn không mặc thêm gì, cổ áo mở rộng, xương quai xanh hõm sâu phỏng chừng có thể nuôi cá bên trong. Lưu Tỉnh có vẻ vừa thức giấc, hai mắt khép hờ, gò má còn phơn phớt đỏ.
Ngủ đến tận bây giờ mà vẫn còn mơ màng, chắc là do tối qua phóng đãng quá độ, tổn thất không ít tinh lực. Ngụy Tử Hư hời hợt phỏng đoán.
Lưu Tỉnh vẫn chưa phát hiện năng lực của mình bị coi thường, gã vòng tay qua tay vịn cầu thang, ngực tì sát lên đó, da thịt và mặt gỗ tiếp xúc, chân dài hơi cong lên, lấp ló sau các thanh trụ lan can lộ ra nửa đoạn bắp đùi. Tay phải gã túm lấy cổ áo Ngụy Tử Hư, chậm rãi kéo hắn đến sát mặt mình.
Màu da của gã đậm hơn Ngụy Tử Hư một chút, các đường nét ngũ quan cũng góc cạnh hơn hẳn, đẹp mà không có cảm giác nữ tính, tỏa ra một loại hormone mị hoặc rất đàn ông. Nhưng gã cũng chẳng bày ra bộ dạng đứng đắn bao giờ.
Ngụy Tử Hư bị gã kéo đến sát bên mặt, sau đó một bên lông mày gã nhướn lên, tà tà cười.
Chính là kiểu cười của mấy gã trai bao đã công khai giá. Ngụy Tử Hư tìm được liên tưởng rất chính xác.
"Ngụy Tử Hư, lần trước phát ngôn của cậu dọa sợ người hàng xóm đáng thương là tôi đây, cậu muốn bồi thường thế nào?"
"Lạ nhỉ, không phải do anh nói đùa trước nên tôi mới lễ độ đáp lại sao?" Ngụy Tử Hư cười đến nhu thuận.
"Hừ..." Lưu Tỉnh hất cằm, "Tôi muốn hút thuốc, đốt cho tôi một điếu."
Ngụy Tử Hư: "Tôi làm gì có điếu nào."
Lưu Tỉnh rất chu đáo nói: "Thuốc và bật lửa ở trong túi áo tôi."
Khóe mắt Ngụy Tử Hư giật giật: "Vậy anh tự châm đi."
Thấy Ngụy Tử Hư cự tuyệt, Lưu Tỉnh càng cười đến thoải mái: "Tay tôi ướt rồi, không châm được."
Ngụy Tử Hư: "Vậy chờ khô rồi làm."
Lưu Tỉnh: "Tôi muốn bây giờ cơ."
Ngụy Tử Hư: "Sao anh phiền thế... Được rồi buông tôi ra, tôi châm cho anh."
Lưu Tỉnh đắc thắng, cười rạng rỡ, Ngụy Tử Hư quả thực có thể nhìn thấy trên đầu gã nhảy ra một cái mào gà. Lúc gã buông tay, trên cổ áo Ngụy Tử Hư xuất hiện một vệt nước sẫm màu, hắn hoàn toàn không muốn đoán xem bàn tay này lúc trước đã làm gì.
Lần này Bành Dân Tắc thực sự không cố ý.
Anh chỉ tình cờ lướt qua cầu thang một chút, đã thấy hai tên đẹp trai đang chụm đầu vào nhau, tới tới lui lui không biết nói chuyện gì. Phải thừa nhận ngoại hình xuất sắc quả là phúc lợi thượng thừa, ngay đến một gã đàn ông như anh nhìn còn thấy vui tai vui mắt.
Đến lúc nhìn rõ là ai, anh bình tĩnh không nổi.
Ngụy Tử Hư dựa chếch trên tay vịn cầu thang, lần mò quanh eo Lưu Tỉnh lôi ra bật lửa. Mà Lưu Tỉnh đã ngậm sẵn thuốc lá đứng trước mặt hắn, biểu tình như cười như không, ánh mắt triền miên dính nị, cơ hồ nhúng một xâu kẹo hồ lô vào là có thể kéo ra cả chuỗi đường phèn ngào ngạt.
Thật... thật khó lòng phòng bị mà!
Bành Dân Tắc trong lòng mắng to: Cái cậu này! Câu dẫn tôi với Lạc Hợp thì thôi đi, câu dẫn Lưu Tỉnh sẽ thật sự có chuyện đó!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!