Chương 9: Phong Thư

Edit: Huyên

Tuổi thơ thoáng cái trôi qua, năm đó đuổi theo chuồn chuồn trong bụi cỏ lau còn chưa bắt được thì đám nhóc đã nhanh chóng trở thành thiếu niên.

Lên cấp ba Nguyễn Tứ bắt đầu nhận được các kiểu phong thư khác nhau, làn váy thiếu nữ lay động qua bụi hoa, phong văn tràn ngập ý thơ nhét đầy rổ xe và ngăn kéo của anh.

Nhóc con khi xưa chỉ biết chạy tung tăng chơi bóng giờ đã trở thành thiếu niên được nhiều người hoan nghênh.

Chuông xe không kiên nhẫn rung lên, Nguyễn Tứ ngồi trên xe đạp, uống một hơi hết hộp sữa đậu nành.

Tần Tung ngồi lên chỗ ngồi phía sau, nói: "Em ngủ quên mất."

"Trễ giờ rồi." Nguyễn Tứ chở theo người cố gắng tăng tốc, phóng tới trường học nhanh như tia chớp.

Tóc đen bị làn gió làm lay động, mềm mại quét vào bên tai, vành tai bỗng nhiên bị Tần Tung đụng đụng, Nguyễn Tứ nghiêng đầu cọ xát vai nói: "Đừng động tay động chân, lát nữa ngã bây giờ."

"Sao lại xỏ lỗ tai." Tần Tung xích lại gần nhìn, phát hiện chỉ xỏ một bên, cái gì cũng không đeo, cậu nói: "Lúc trước chẳng phải anh bảo là ẻo lả à."

"Hiện tại anh cảm thấy nó đẹp trai, sao nào." Nguyễn Tứ nói.

Xe đạp đột nhiên bị ép phải giảm gia tốc không báo trước, hai người bỗng nhiên bị xóc nảy trăm miệng một lời: "Đệt!"

"Thông báo trước có được không." Tần Tung đụng đầu vào sau vai anh, "Anh đẹp trai!"

"Có nhiều lí do," Nguyễn Tứ nói, "Được thôi, tiếp theo —— Đậu má!" Anh bị xốc đến suýt chút nữa cắn trúng lưỡi.

Tần Tung cười không ngậm được mồm, cằm đặt trên vai anh, cấn cấn hơi ngứa.

Lúc đến cửa trường học đã nhìn thấy Khổng Gia Bảo đeo băng đỏ đứng gác kiểm tra thẻ trường, Nguyễn Tứ huýt sáo, có người gọi: "Dừng xe để vào trường học!"

Khổng Gia Bảo quay lưng lại giả bộ như buộc giây giày, không ai ngăn cản nên Nguyễn Tứ vèo một cái xông vào cổng.

Lúc chạy qua sát vai Khổng Gia Bảo nghe một tiếng "Hẹn gặp lại", trên lưng bị người đập lên một cái.

Cậu nhìn chầm chầm cổng rường hồi lâu mới lấy tờ giấy trên lưng xuống.

Vẽ một con lạc đà Alpaca.

(Ý là tiếng chửi thề)

"Đệt," Khổng Gia Bảo cười ra tiếng: "Nhạt nhẽo."

Cả hai phi nước đại đến dãy phòng học, lúc sắp tách ra ở đầu hành lang Nguyễn Tứ vứt cái túi cho Tần Tung.

"Trong ấy có cơm hộp, mẹ anh rán trứng gà và chả giò cho em.

Giờ ra chơi nhớ ăn đấy, buổi tối thì tự đem về."

"Vậy tan học gặp lại." Tần Tung nhận túi xong bước lên hai bậc thang rồi quay người nói, "Quên nữa, moah moah của ngày hôm nay."

"Điên à!" Nguyễn Tứ cười nói.

Chuông vào học vang lên, chủ nhiệm giáo dục giẫm giày cao gót trên hành cộp cộp kêu vang dội.

Cô chống nạnh nói: "Nè! Không biết vào lớp à! Còn ở đó mà moah moah.

Cô nhìn thấy em rồi nha Nguyễn Tứ! Hai đứa con trai thì làm gì đó!"

"Không có gì ạ." Nguyễn Tứ đứng trước cửa lớp quay mặt lại, chớp chớp mắt với cô, "Vậy em cũng cho cô một cái nhé, moah moah cô Hoàng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!