Chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Sáng hôm sau Nguyễn Tứ giành uống sữa bò của Tần Tung, đồng thời còn ăn hết trứng ngâm trà của cậu.
Buổi sáng lúc tỉnh lại còn chưa phát hiện, thẳng đến khi Lý Thấm Dương kéo rèm cửa phòng khách ra hai đứa mới biết tuyết đã rơi.
Nguyễn Tứ lên ban công nhìn, trên lan can từng nhà xung quanh đều tích từng đống tuyết trắng, cậu tiện tay nắm một cái, trước khi ra cửa nhét vào trong cổ áo Tần Tung.
Bạn nhỏ đang chuẩn bị mang khăn quàng cổ lạnh đến răng đánh cầm cập, cánh tay ngắn với không tới để lấy quả cầu tuyết phía sau ra, chỉ có thể mặc cho nó tan trong quần áo.
Nguyễn Tứ đi ra hành lang trước.
Gạch nâu được tuyết phủ lên, nhánh cây xanh ép vào lá khô.
Trong vòng một đêm bãi cỏ trở nên xanh mướt trắng mềm, so với cuối thu đìu hiu lúc vàng xanh lẫn lộn thì giờ nó đáng yêu muốn chết.
Sáng nay con đường còn chưa được quét dọn, bọn họ chỉ có thể đi bộ đến trường học.
Tần Tung dẫm một chân vào trong tuyết đọng, tuyết ước chừng còn chưa đến bàn cậu.
Cậu khó khăn rút giày ra đuổi theo Nguyễn Tứ.
Lúc đi ra tiểu khu Nguyễn Tứ quay đầu nhìn Tần Tung bị bọc thành quả cầu xiêu xiêu quẹo quẹo đi trong tuyết giống hệt chim cánh cụt lạc đường.
"Đi lên." Nguyễn Tứ để cặp sách phía trước, cúi người nói: "Chậm chết, anh cõng em đi."
Quả cầu đâm vào lưng cậu, cố gắng nhảy lên, đập cho Nguyễn Tứ xém chút cắm đầu về phía trước, cậu nói: "Em chờ một chút, em đừng nhảy ——"
Còn chưa nói hết Tần Tung đã ra sức nhảy người bổ nhào lên lưng cậu, vòng lấy cổ cậu hai chân kẹp chặt, vô cùng nhanh nhẹn nằm trên lưng.
Nguyễn Tứ bị ghìm đến ho sặc sụa, tay mắt lanh lẹ chống đất mới tránh khỏi cắm vào trong tuyết.
"Thả lỏng tí, khục, khụ khụ! Tần Tung!"
Tần Tung dời tay đặt trên vai Nguyễn Tứ, cố sức nói: "Đại vương! Đừng để ý đến em, anh đi là được rồi."
Nguyễn Tứ loạng choạng đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Em nhẹ một chút có được không!"
"Mùa đông sẽ nặng như vậy." Tần Tung nói: "Em mặc vào bốn lớp quần áo, còn thêm cái áo lông."
Khăn quàng cổ lông nhung của cậu rơi bên tai Nguyễn Tứ, nãy giờ vẫn cọ qua cọ lại, ngứa đến nỗi Nguyễn Tứ phải nghiêng đầu né tránh.
Tần Tung còn chấp nhất vụ cân nặng, cậu nói: "Gần đây không ăn mì tôm sống, cũng không ăn socola.
Không tin thì tối nay về nhà anh cõng em lại xem? Cam đoan nhẹ hơn bây giờ nhiều."
"Tự mình đi đi." Nguyễn Tứ kéo quai cặp sách lên, nói: "Buổi tối anh sẽ không cõng em đâu, xem anh là ngựa hả!"
"Nếu có rồng thì tốt rồi, vèo một cái áaa..." Giọng Tần Tung dần dần thấp đi, "... aa"
Trong câu chuyện của Nguyễn Tứ, kỵ sĩ huyễn khốc Cầm · Phi Sướng Sa Bạch Điền · Tông cũng vèo như thế.
Hai người xấu hổ im lặng một lát, Nguyễn Tứ nhịn không được bỗng nhiên tự cười rồi tức giận nói, "Đi xuống, tự em lăn thành quả cầu đến trường học đi!"
Tần Tung vội vàng kẹp chặt chân, đầu chôn trong khăn quàng của mình, vờ như không nghe thấy.
Khổng Gia Bảo bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh với việc Nguyễn Tứ đã quay lại, đồng thời còn bàn giao cho cậu một đống bài tập về nhà.
Nguyễn Tứ còn chưa kịp chơi tuyết đã phải điên cuồng làm bài tập trong giờ ra chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!