Chương 2: (Vô Đề)

Edit: Huyên

Sáng sớm hôm nay, từ việc mặc quần cho đến đánh răng Nguyễn Tứ đều phải nắm tay làm giúp.

Vóc dáng Tần Tung quá thấp nên không với lên bồn rửa mặt được, Nguyễn Tứ đành bắt cái ghế cho cậu leo lên.

Hai người cùng nhe răng với tấm gương, chải vô cùng kĩ.

"Đây là Nha Nha Nhạc!" Tần Tung ngậm kem đánh răng mơ hồ nói, "Em biết nè."

Nguyễn Tứ súc miệng, đặt khăn mặt lên đầu của cậu, hát: "Nha Nha Nhạc có dinh dưỡng, răng khỏe mạnh vừa trắng vừa chắc.

Cái quảng cáo này ai mà không biết, em nhanh lên coi, rửa mặt xong rồi ăn sáng."

"Trắng á?" Tần Tung cũng súc miệng, nhe ra hàm răng trắng nhỏ cho Nguyễn Tứ nhìn, mong đợi hỏi: "Thật sự sẽ trắng hơn chắc hơn hả?"

Nguyễn Tứ kéo khăn mặt xuống, lung tung lau mấy cái trên mặt cậu rồi kéo người chạy vào nhà bếp, "Trắng trắng trắng."

"Không chắc à?" Đầu ngón tay Tần Tung đụng đụng răng, lo âu nói: "Hình như đang lắc."

Nguyễn Tứ bước vào nhà bếp, ngửi được mùi thơm của trứng hấp, không chú ý nghe Tần Tung đang nói gì, qua loa "ừ" một tiếng.

Bà nội đang chờ hai đứa đến, đưa cho mỗi đứa một chén nhỏ, bên trong đựng đầy trứng hấp.

Trứng hấp hơi trơn mềm, múc một muỗng đưa vào trong miệng, trứng có vị mặn, nuốt xuống cổ họng rồi mà đầu lưỡi vẫn còn dư vị.

Tần Tung ăn một miếng thì dùng đầu lưỡi đụng đụng hàm răng, càng ăn càng cảm thấy cái răng càng thêm lắc.

Cậu vừa hít vừa hỏi Nguyễn Tứ: "Răng anh có lắc không?"

Nguyễn Tứ ăn rất nhanh, nghe vậy lại gần nhìn răng cửa của cậu, nói: "Em sắp thay răng rồi?"

Tần Tung giật cả mình: "Sẽ rụng hả? Rụng hết toàn bộ?" Cậu lập tức há mồm, "Anh đếm xem có thiếu cái nào không?"

Nguyễn Tứ nói: "Mẹ anh nói đây là đang thay răng, gọi là thay sữa răng." Nói xong cậu nhớ lại lúc mình thay răng, cau mày nói, "Anh nhớ là rất đau, em đau không?"

Tần Tung lắc đầu, Nguyễn Tứ nói thêm: "Vậy không có việc gì rồi, lúc em chơi thì nhớ kỹ, đừng nuốt xuống."

Tần Tung có hơi hồi hợp: "Lỡ lúc ngủ nuốt xuống luôn thì làm sao bây giờ?"

"Vậy nó sẽ ở trong bụng của em mọc rễ nảy mầm." Nguyễn Tứ đã ăn xong trứng hấp, nhìn về phía cái chén Tần Tung, tùy tiện nói: "Rồi sau đó sẽ chui ra từ trong miệng, biến thành quái thú có răng siêu đáng sợ."

Nước mắt của Tần Tung lập tức tàn bờ đê, dáng vẻ vô cùng lo lắng.

Cậu đau khổ mở to miệng ăn trứng hấp, giống như muốn đè chết quái vật răng ở trong bụng.

Buổi sáng không quá nóng, Nguyễn Tứ chạy lên sườn đông trong rừng cây hái dâu tây dại.

Tần Tung đi theo cậu, gian nan đi qua những đám cỏ dại khô héo.

Mặt đất gập ghềnh, cỏ nấm gai um tùm, chưa được một lát thì Tần Tung đã bị sâu chạm đến nổi cánh tay phiếm hồng.

Nguyễn Tứ thổi cho cậu vài lần, nhưng vẫn bị chạm đến đau, dần dần thành một cục màu hồng hồng.

"Trở về anh nói với bà nội, xoa chút thuốc sẽ tốt thôi." Nguyễn Tứ dùng gậy gỗ đánh bụi cỏ, dọa cho rắn mối sợ quá chạy mất.

Tần Tung kéo quần của cậu, dùng ngón tay đụng đụng chỗ đó, nói: "Có hơi ngứa...! Còn đau nữa."

"Em đừng gãi." Nguyễn Tứ nhìn trên cánh tay trắng nõn của cậu có một mảng đỏ chót, cau mày nói, "Anh dẫn em trở về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!