Chương 10: (Vô Đề)

Dưới đèn đường có con bù hong đang lượn lờ, Tần Tung khoác áo khoác lên vai rồi thổi con bù hong đang bay đến trước mặt, ánh mắt thỉnh thoảng lưu luyến trên người đôi tình nhân đang chào tạm biệt.

Nguyễn Tứ có thể cảm nhận được cậu đang không còn kiên nhẫn, đành làm thủ thế khoa tay kêu cậu đợi một lát nữa.

Tần Tung "cụp cụp" một tiếng cắn nát kẹo bạc hà.

Lấy ở đâu ra nhiều lời như vậy.

Hai mươi phút sau, hai người cùng trở về.

Trên con đường về tiểu khu không có mấy người, ban đêm mát mẻ, hai người đi chậm rãi, lắc lư qua lại.

"Không đưa người ta về nhà sao?" Tần Tung mở miệng hỏi, "Đêm hôm khuya khoắt chỉ có một mình chị ấy."

"Người ta không cần." Nguyễn Tứ đi tới, thuận tay trượt vào túi quần Tần Tung lấy ra một viên kẹo, nói: "Xe của ba cậu ấy dừng ở bên ngoài chờ đó, anh đưa về nhà sẽ có ảnh hưởng không tốt."

Tần Tung nghiêng mắt, "Chị ấy gặp bạn trai còn mang theo ba ba, các anh tiến triển nhanh ghê."

"Ặc," Nguyễn Tứ đột nhiên lùi lại một bước, ánh mắt xăm xoi, "Sao lại nói chuyện chua thế."

Đôi mắt anh đen láy, lúc nhìn chằm chằm Tần Tung còn mang theo chút trêu đùa và ngạo mạn, giống như là khiêu khích, lại giống như ——

"Không phải là em thích cậu ấy đó chứ?"

Đèn đường "xẹt" một tiếng lấp lóe, Tần Tung bước lại gần Nguyễn Tứ.

Lúc này hai người cao xấp xỉ nhau, Tần Tung ngang nhiên xông qua như thế, vẻ mặt trong bóng tối mơ hồ không thấy rõ.

Cậu không lập tức phản bác, chỉ nói một câu.

"Đầu óc anh quả nhiên bị lừa đá."

Nguyễn Tứ ngả ngớn huýt sáo một cái, "Chỉ đùa chút thôi mà, hôm nay em sao sao ấy nhỉ.

Có chuyện gì không thoải mái hả?" Anh đưa cánh tay ôm vai Tần Tung, nói: "Anh giải quyết giúp em."

"Trời nóng đến nỗi chỗ nào em cũng không thoải mái," Tần Tung nói: "Đừng dựa vai, nóng."

"Tính tình lớn nhỉ." Nguyễn Tứ nói: "Vừa rồi nói chuyện gì với Khổng Gia Bảo đó?"

"Nói đến tổ chức Hoàng kim cô lang, đồng chí chủ tịch đã phụ lòng mọi người." Tần Tung nhìn anh lột vỏ kẹo, ánh mắt lia bốn phía tìm kiếm thùng rác.

Không hề nói gì mà nhận lấy thuận tay nhét vào trong túi quần mình.

"Với cái thân hình của cậu ta, nói thế nào cũng phải là Hoàng kim cô hùng chứ." Nguyễn Tứ dừng một chút, nói: "Về sau mỗi buổi sáng vẫn như cũ, nhưng lúc tan học cậu ấy muốn đi cùng chúng ta."

"Được." Tần Tung nhẹ nhàng đá văng cục đá, bình thản nói: "Để chị ấy đi cùng."

"Bóng đèn 1m78, mang ra ngoài có chút mặt mũi đó." Nguyễn Tứ cười: "Buổi sáng chờ em dưới lầu, mỗi ngày dậy sớm chút đi tổ tông."

Hai người đến dưới lầu, Tần Tung nói: "Khi trở về em sẽ đặt báo thức.

Chỉ là đến giờ anh phải rung chuông gọi em để phòng vạn nhất."

"Vậy phải xem tâm trạng rồi." Nguyễn Tứ cất bước lên bậc thang, đi vài bước lại quay ngược lại nói: "Việc này phải giữ bí mật với mẹ anh."

"Xem tâm trạng." Tần Tung ném vỏ kẹo vào thùng rác, nói: "Không có phí bịt miệng còn muốn người ta giữ bí mật? Anh quá ngây thơ rồi."

"Được thôi," Nguyễn Tứ dựa vào hành lang, "Em được đó Tần Tung, càng ngày càng cứng rắn đúng không? Muốn phí bịt miệng gì đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!