Edit: Huyên
Mùa hè nóng bức không thể chịu nổi, nhất là sau khi ăn cơm trưa xong, không khí xung quanh yên tĩnh làm người ta cũng lơ mơ trong cái không gian như lồng hấp này.
Nguyễn Thắng Lợi đội mũ rơm đã có vết mòn, tay cầm cần câu híp mắt nhìn mặt nước trên ao cá.
Bên cạnh có bụi cỏ lau, thỉnh thoảng lại có mấy con chuồn chuồn bay lướt qua mặt nước tạo chút gợn sóng.
Nhìn ông lão rất bình tĩnh, không hề gấp gáp chút nào, còn kể chuyện xưa cho cháu trai ngồi bên cạnh nghe, lúc đang nói đến "Ba ba của bạn bị gà trống mổ chạy mất" thì cánh tay hơi nặng xuống.
Ông lão nhìn lại, cái mũ rơm nhỏ kia lệch đi, Nguyễn Tứ đã dựa lên cánh tay của ông ngủ mất tiêu rồi.
Nguyễn Thắng Lợi lắc lắc cánh tay bảo: "Sao lại ngủ ở đây, về nhà ngủ đi nào."
Bờ sông nhiều muỗi, trên cánh tay Nguyễn Tứ có vài vết đỏ.
Cậu bị lắc cho tỉnh lại, còn buồn ngủ mà gãi gãi mấy cái, ngáp lớn hỏi: "Ông nội, câu có cá rồi ạ?"
"Cục đá kia đè nặng dây lưới, con xách về cho bà nội đi, có hai con cá chép đó." Nguyễn Thắng Lợi nói.
Nguyễn Tứ kéo dây thừng lên, trông thấy trên túi lưới tròn có hai con cá chép không lớn không nhỏ đang giãy giụa.
Cậu ném dây thừng lên lưng, trơn tru chạy về, túi lưới còn chảy nước làm cả đường đi ướt hết mông.
Kỳ thật ao cá nằm ngay ở sau nhà, cậu chạy dăm bước là đến.
Quanh ao cá trồng cây hạnh, còn có một cái lều bằng gỗ, bên dưới là cái bàn đu dây của cậu.
Dưới lều có một ổ bồ câu, lúc Nguyễn Tứ chạy tới, dưới lều tụ tập một bầy bồ câu "phần phật" vỗ cánh bay loạn, lông bay loạn cả lên.
Nguyễn Tứ xông vào phòng bếp lấy cái thùng ra, bỏ túi lưới vào rồi đổ mấy gáo nước.
Cá chép kia vô cùng có sức sống, vũng vẫy làm mặt cậu dính đầy bọt nước.
"Ám khí." Một tay Nguyễn Tứ lau nước trên mặt, lảo đảo lui lại mấy bước, cầm gáo nước xoay nửa vòng tròn, hét to một tiếng: "Hộ giá hộ giá! Trẫm ——"
Còn chưa nói xong, chỉ thấy cá chép "cạch cạch" vung mạnh đuôi, đụng thùng rung lên nghe giống như tiếng vỗ tay.
Nguyễn Tứ thuận thế đập tay mấy cái, gật đầu ra hiệu với hai chú cá, nói: "Có thể, tiếng vỗ tay không cần quá mạnh, thế này là được rồi.
Đương nhiên tao biết rõ tao rất được hoan nghênh, không còn cách nào…"
"Đang nói chuyện với ai đấy?" Bà nội đang ngồi trên bậc thang ở cửa sau nhà bếp nhặt rau, nghe cậu nói chuyện một mình thì nói: "Rất có tình cảm nha.
Bà đã sớm nói với mẹ con nên đưa con đi học hát, sau này làm diễn viên."
"Đó là ca sĩ." Nguyễn Tứ đặt gáo nước ở trước người làm động tác gảy đàn ghita, lắc lư theo nhịp, hát cho bà nội ở phía sau nghe: "Cô bé đối diện ơi nhìn qua đây này, nhìn qua đây, nhìn qua đi mà."
"Bà biết bài hát này." Đầu bà nội lắc lư theo, hát tiếp: "Nhìn qua đây, nhìn qua đi mà." (1)
"A," Nguyễn Tứ nói: "Bà nội bà cũng theo trào lưu á."
"Mỗi ngày mẹ con đều hát mà." Bà nội run run lá cải, nói: "Bà còn biết Chuột Yêu Gạo nữa."
"Còn Chuột Yêu Gạo nữa chứ, mẹ con toàn nghe mấy bài gì đâu."
"Mẹ con thích nghe mấy bài hát yêu đến yêu đi gì gì đó." Bà nội đứng dậy, nói: "Đưa gáo nước để bà rửa đồ ăn.
Ông nội con còn ngồi ở đó nữa à? Ai u nóng chết người rồi, thế nào ông ấy cũng bị cảm cho xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!